**********
Chương 461: Trở mặt vô tình
Tổng Đình Nguyên không nghĩ tới đột nhiên Tống Ngọc Tiên lại hỏi như vậy.
Ông ta nghĩ mình yêu thương Tống Thúy Kiều như vậy, tự nhiên cũng áp đặt suy nghĩ đó lên người Tống Ngọc Tiên: "Nếu như bọn họ tới tìm con thì chắc chắn là trong lòng có con, về phần lúc trước vứt bỏ con, có lẽ phần lớn nguyên nhân là do có nỗi khổ tâm, không có bố mẹ nào vứt bỏ được con của mình!"
Tống Ngọc Tiên cười tự giễu: "Không có sao? Chắc là bố chưa từng thấy thôi!"
Tổng Đình Nguyên nhíu nhíu mày: "Ngọc Tiên, rốt cuộc con bị làm sao vậy? Cho dù không thể ở bên cạnh Vô Đoan, về sau bố sẽ giúp con tìm một người con thích, lại xứng đối với con!"
Lúc này, đột nhiên Tống Thúy Kiều từ trên lầu đi xuống: "Bố, chị, hai người đang nói gì vậy?"
Bỗng nhiên Tống Ngọc Tiên đứng lên, nghĩ đến dáng vẻ chật vật của mình, nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh ở tầng một: "Bố, con đi rửa mặt!"
Tổng Ngọc Tiên dứt lời, vội vàng rò đi.
Cô ta đến nhà vệ sinh, nghĩ đến Tổng Đình Nguyên, trong lòng đã hiểu, nếu như người nhà họ Quý đến nhận thân, Tống Đình Nguyên sẽ để cho mình nhận tổ quy tông.
Dù sao, bây giờ ông ta đã có Tống Thúy Kiều, còn cần mình làm cái gì!
Tống Ngọc Tiên nhìn dáng vẻ chật vật của mình trong gương, vẻ mặt ảm đạm, cô ta đã mất đi người mình thích, cô ta không thể lại mất đi thân phận con gái nhà họ Tống!
Nếu như người nhà họ Quý còn dám ép buộc cô ta, vậy cũng đừng trách cô ta trở mặt vô tình!
Trang sức Hằng Vinh, sau khi Lâm Thanh Tuấn xảy ra chuyện, Mặc Tu Nhân để Triệu Văn Vương tạm thời đảm nhiệm vị trí giám đốc bộ phận thiết kế.
Mọi người đều biết, sau khi vết thương của Lâm Thanh Tuấn khôi phục vẫn phải trở lại bộ phận thiết kế tiếp tục đảm nhiệm vị trí giám đốc bộ phận thiết kế, cũng không có bất kì ai có ý kiến gì.
Dù sao, Triệu Văn Vương cũng là trợ lý của Mặc Tu Nhân, nhưng Triệu Văn Vương là trợ lý đặc biệt, bên dưới còn có một văn phòng thư ký để phục vụ Mặc Tu Nhân.
Triệu Văn Vương là trợ lý đắc lực của Mặc Tu Nhân, năng lực ở công ty rõ như ban ngày, không có ai bởi vì lần bổ nhiệm này mà không phục.
Kết quả là mỗi ngày Bạch Cẩm Sương đều nhìn thấy Triệu Văn Vương ở bộ phận thiết kế.
Buổi sáng, Triệu Văn Vương thông báo với cô, muốn tham gia cuộc thi trang sức quốc tế, trước tiên cần phải giành được ngôi vị quán quân trong cuộc thi trang sức thế kỷ, đạt được sự đề cử của công ty, tham dự thi dự tuyển, cuối cùng đạt được chỉ tiêu mới có thể có tư cách tham gia cuộc thi trang sức quốc tế.
Nửa tháng sau sẽ chính thức bắt đầu thi dự tuyển, đến lúc đó, bản thảo thiết kế mạng cần phải có bản điện tử để Bạch Cẩm Sương chuẩn bị tốt, về phần trang sức khách hàng đặt trong tay, trước tiên có thể buông xuống một chút.
Bạch Cẩm Sương thật sự không nghĩ tới, tiến vào trang sức Hằng Vinh nửa năm đã có từ cách tham gia cuộc thi trang sức quốc tế, chỉ có điều, cô cũng tự tin mình nhất định có thể thuận lợi tham dự thi dự tuyển, cầm được vé vào vòng trong.
Buổi chiều lúc tan tầm, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đến bệnh viện thăm bệnh.
Thật ra, dựa theo quan hệ của Mặc Tu Nhân và Lâm Thanh Tuấn, đi thăm một hai lần là đủ rồi.
Chủ yếu là anh muốn đi cùng Bạch Cẩm Sương, Lâm Thanh Tuấn là đàn anh của Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương đến thăm anh ta mấy lần cũng là chuyện thường tình.
Mà điểm mấu chốt là, Bạch Cẩm Sương muốn đi gặp Lâm Kim Thư.
Cô biết, gần đây Lâm Kim Thư vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Lâm Thanh Tuấn.
Bọn họ đến phòng bệnh, đặt đồ xuống thì nghe Lâm Thanh Tuấn nói Lâm Kim Thư đi ra ngoài rửa hoa quả, mà hai ngày nay mẹ anh ta cũng tới.
Lúc đầu Bạch Cẩm Sương định chờ ở phòng bệnh nhưng nhất thời muốn đi nhà vệ sinh, liền để Mặc Tu Nhân một mình chờ ở đây.
Kết quả, cô vừa tới cửa nhà vệ sinh đã nghe thấy giọng nói dạy dỗ của một người phụ nữ.
"Cô làm gì vậy hả, rửa hoa quả thôi mà vứt đi nhiều như vậy, sao mà phá của thế! Loại con gái như cô cưới về nhà cũng chẳng biết cách sống đâu!"
Bạch Cẩm Sương giật mình, cũng không để ý lắm.
Kết quả, cô vừa đi về phía trước một bước đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lâm Kim Thư: "Dì à, cháu vứt nho đi là bởi vì phía trên nó đã nát cả rồi, không thể ăn được đầu, cháu biết kẻ thất bại như cháu không biết cách sống, cho nên dì cứ yên tâm, cháu sẽ không gả cho Lâm Thanh Tuấn, dù không cần phải lo lắng!"
Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Không thể nghi ngờ, người được Lâm Kim Thư gọi là dì kia, hẳn là mẹ của Lâm Thanh Tuấn.
Bạch Cẩm Sương không nhịn được nắm chặt bàn