**********
Trong giây lát trên mặt Cảnh Hạo Đông hiện lên vẻ kinh ngạc khó tả và một chút tức giận nổi tiếp.
Giờ đây Lâm Kim Thư chỉ đang chăm sóc cho Lâm Thanh Tuấn như chăm sóc cho ân nhân cứu mạng mình, không hề có quan hệ gì khác với Lâm Thanh Tuấn, mẹ Làm thế này là đang định làm gì chứ!
Anh ta vừa định qua đó thì thấy mẹ Lâm xông qua rất nhanh, trực tiếp túm lấy phía sau Lâm Kim Thư.
Sắc mặt Cảnh Hạo Đông ngày càng khó coi: "Bà có quyền gì mà làm thế với Lâm Kim Thư?"
Mẹ Lâm gân cổ lên: "Tôi có quyền gì? Cô ta muốn sau này được gả cho con tôi thì tất nhiên sẽ không được trêu hoa ghẹo nguyệt bừa bãi ở bên ngoài! Đã vậy, tôi còn chưa hỏi đến cậu đầu.
Cậu là cái thá gì, dây dưa với người đã có đối tượng rồi, có còn liêm sỉ hay không hả?".
Mặt Lâm Kim Thư trắng bệch, cô kéo mẹ Lâm: "Dì ơi, không phải như thế đâu.
Lâm Thanh Tuấn không phải đối tượng của cháu, dì đừng nói oang oang thế ở đây!"
Kết quả là mẹ Lâm dưới cơn tức giận đã hất tay Lâm Kim Thư ra.
Lâm Kim Thư đứng không vững nên bị đẩy ngã xuống, lòng bàn tay xước xát hết.
Cảnh Hạo Đông nhìn thấy cảnh này thì vô cùng nóng mắt.
Anh ta phẫn nộ bước lên trước một bước đẩy ngã mẹ Lâm, sau đó quay lưng nửa ôm lấy cô đứng dậy.
Mẹ Lâm ngồi dưới đất bắt đầu khóc lóc om sòm: "Thằng nhóc ác ôn, giết người rồi!"
"Mọi người mau đến xử trí công bằng cho tôi với, con trai tôi vì con đàn bà này mà bị tai nạn bây giờ vẫn đang nằm viện.
Nó lại dan díu với người khác bên ngoài bị tôi bắt quả tang, cái tên dụ dỗ vợ người ta này còn dám đánh tôi đây, tôi không sống nổi nữa!"
Mẹ Lâm cứ gào lên như thế, người xung quanh ai cũng nhìn, thậm chí có nhiều người còn vây quanh hóng hớt.
Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng đuổi kịp thì lại bắt gặp một màn này.
Bạch Cẩm Sương vừa tức giận vừa đau đầu: "Cảnh Hạo Đông, anh đẩy người ta à?" Mặt Cảnh Hạo Đông tối sầm lại vô cùng đáng sợ: "Bà ta đẩy ngã Lâm Kim Thư trước!".
Bạch Cẩm Sương thấy người phụ nữ trung niên khóc lóc ầm ĩngồi dưới đất thì đau đầu kinh khủng.
Cô thật sự không ngờ rằng mẹ Lâm Thanh Tuấn dù gì cũng từng là phu nhân nhà người ta, giờ lại chẳng bằng một người đàn bà chua ngoa.
Rốt cuộc thì Lâm Kim Thư vẫn phải chịu trách nhiệm cho Lâm Thanh Tuấn, thấy mẹ Lâm ngồi dưới đất vậy bèn tránh khỏi Cảnh Hạo Đông đi đỡ bà ta dậy.
Cảnh Hạo Đông làm sao để cho cô bị bà ta đẩy ngã lần thứ hai được, đỏ mắt ôm chặt cô không chịu buông tay.
Người ngoài đứng quanh chỉ trỏ, Bạch Cẩm Sương vẫn bình tĩnh nhìn mẹ Lâm đang khóc lóc: “Di Lâm, Lâm Thanh Tuấn cứu Lâm Kim Thư nhưng Lâm Kim Thư cũng không đồng ý tiến xa hơn với anh ấy, xin dì đừng bịa đặt như thế.
Theo những gì cháu biết, Lâm Thanh Tuấn là người trong sĩ diện, dì làm thế anh ấy còn để mặt mũi đi đâu được nữa."
Bạch Cẩm Sương dứt lời thì lạnh lùng quay đi qua phòng bệnh của Lâm Thanh Tuấn.
Sau tai nạn xe Lâm Thanh Tuấn bị thương khá nghiêm trọng, hiện tại không thể cử động được, chuyện này đương nhiên mẹ Lâm biết rõ, bà ta vừa nhìn đã biết Bạch Cẩm Sương quyết tâm đến gọi con trai nhà mình.
Bà ta cũng không mắng người, mà đứng lên vồ lấy Bạch Cẩm Sương: "Con kia, mày đứng lại cho tao!”
Người đến tuổi trung niên dạ dày thịt béo, nếu cứ để bà ta nhào vào người Bạch Cẩm Sương như vậy thì e rằng cô kiểu gì cũng ngã rạp dưới đất, không chừng còn bị đè đến mức bị thương.
Mặc Tu Nhân nhanh chóng tiến lên ôm lấy eo cô kéo ra.
Mẹ Lâm vồ hụt nên ngã sõng soài trên đất.
Mặc Tu Nhân trầm giọng nói: "Đừng để người ta nể mặt rồi mà vẫn không cần mặt mũi thế, nếu không phải vì thể diện của Lâm Thanh Tuấn thì ngay giây phút bà mắng người tôi đã ném bà ra khỏi bệnh viện rồi.
Bà mà còn không biết điều nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Cả người Mặc Tụ Nhân đều tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
Mẹ Lâm sợ đến mức co rúm người lại nhưng vẫn già mồm: "Nó định đi quấy rầy con trai tạo dưỡng bệnh, làm sao mà tạo không quản chuyện này được?"
Mặc Tu Nhân lạnh giọng: "Bà đi hỏi con bà, ai mới là người làm phiền anh ấy nghỉ ngơi?"
Mặc Tu Nhân nói xong cũng không ngó ngàng gì đến mẹ