Kết quả là sau khi đã thu thập đầy đủ tất cả nhân chứng vật chứng thì bên đó đã kết tội Bạch Cẩm Sương và họ đã đưa ra tuyên bố rằng cô đã ăn cắp ý tưởng.
Ngải Thụy lắc ly rượu đỏ trong tay và nói bằng tiếng phổ thông bập bẹ: “Lần này, e rằng Bạch Cẩm Sương không thể thoát khỏi tội danh này rồi”.
Tổng Chí Nam cong môi: “Đương nhiên, hai chúng ta cùng nhau liên thủ mà không thể khiến cho cô ta gục ngã thì chúng ta phải tự mình suy xét năng lực của bản thân là vừa?
Sau khi Tống Chỉ Nam nói xong thì cô ta và Ngải Thụy nhìn nhau mỉm cười.
Minh Thành.
Tổng Ngọc Tiên trốn dưới tầng hầm của ngôi nhà, cô ta muả đủ thức ăn trong vài tháng và không dám ra ngoài.
Tổng Đình Nguyên cũng không biết rằng Tống Ngọc Tiên đang trốn trong tầng hầm mà không ai quan tâm hỏi han đến.
Có điều khi nhìn thấy những bình luận về Bạch Cẩm Sương ở trên mạng thì sắc mặt của ông ta không được tốt cho lắm.
Ông ta đã tận mắt nhìn thấy Bạch Cẩm Sương vẽ bản thiết kế ngay tại chỗ và không nghĩ rằng một nhà thiết kế có tài năng như Bạch Cẩm Sương lại tự đi tìm đường chết bằng cách ăn.
cắp ý tưởng.
Tuy nhiên, cuộc thi “trang sức thế giới” đã có kết luận khiến ông ta hơi nghi ngờ.
Tổng Thúy Kiều đang ngồi bên cạnh ông ta ăn trái cây.
Đôi mắt Tổng Đình Nguyên lóe lên, đột nhiên ông ta hỏi: “Thúy Kiều, bố nhớ rõ trước đây con nói với bố rằng con và Bạch Cẩm Sương là bạn cùng phòng.
Vậy con nghĩ cô ấy là người như thế nào?”
Tống Thúy Kiều suy nghĩ một chút rồi mím môi: “Ừm, con không thể nói rõ được.
Khi còn học đại học, con với Lam Hiểu Yên có quan hệ tốt hơn cho nên con không nói chuyện với Bạch Cẩm Sương nhiều lắm”
Tổng Đình Nguyên nâng gọng kính vàng lên: “Vậy con hãy nói xem, con nghĩ gì về những chuyện trên mạng?”
Tống Thúy Kiều mấp máy môi: “Bố đang nói chuyện Bạch Cẩm Sương làm người thứ ba đó hả?"
Nghe đến đây, không hiểu sao Tống Đình Nguyên lại cảm thấy khó chịu.
Ông ta nhíu mày nói: “Con chỉ là một đứa con gái nhỏ, đừng có suốt ngày chỉ nói về mấy cái chuyện người thứ ba linh tinh đó nữa”
Tổng Thúy Kiều tỏ vẻ oan ức: “Cũng không phải con nói đâu, là cư dân mạng đều nói như vậy mà.
Hơn nữa khi còn học đại học, đúng thật là Bạch Cẩm Sương có quan hệ rất tốt với cậu cả của nhà họ Tần.
Lúc đó chúng con đều nghĩ họ là người yêu của nhau, nhưng nếu lúc đó mọi người đều biết cậu cả nhà họ Tân có hôn ước với chị Ngọc Tiên thì con đoán chừng bọn họ sẽ không nghĩ như vậy đâu”.
Bây giờ Tống Thúy Kiều đã ở trong gia đình nhà họ Tống, cô ta không còn rụt rè nhút nhát nữa.
Lúc đầu cô ta là người sống nội tâm và tự ti, nhưng bây giờ dường như cô ta đã thay đổi.
Ngoài ra, Tống Chỉ Nam là người thường hay bắt nạt cô ta đã ra nước ngoài rồi và cô ta giống như càng được tự tung tự tác hơn nữa.
Khi Tổng Đình Nguyên nghe được những lời này của cô ta thì sắc mặt của ông ta không được tốt lắm nên nghiêm nghị nói: “Thúy Kiều, bố đang hỏi con về chuyện ăn cắp ý tưởng, con đừng nói mấy chuyện linh tinh này với bố nữa”
Tống Thúy Kiều mím môi: “A, con xin lỗi bố.
Con không ngờ đây mới là chuyện chính mà bố muốn hỏi”
Tổng Đình Nguyên bình tĩnh không nói gì.
Tống Thúy Kiều chớp mắt: “Thực ra, chuyện sao chép thì con cũng không rõ lắm.
Trước đây, chị Tống Chỉ Nam đã đánh cắp bản thảo thiết kế của Bạch Cẩm Sương.
Cư dân mạng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Gia đình chúng ta đã biết tất cả mọi chuyện.
Trước đây Cẩm Sương được mọi người công nhận là một nhà thiết kế trang sức thiên tài, nhưng lần này là cuộc thi “trang sức thế giới” có tầm cỡ lớn.
Phía chính phủ lại nói cô ta đánh cắp ý tưởng, chuyện này...!Nếu phía chính phủ mà không có chứng cứ thì sẽ không nói linh tinh như vậy đâu”.
Tổng Đình Nguyện nghe vậy thì vẻ mặt của ông ta trở nên cực kỳ khó coi, đương nhiên là ông ta biết Tổng Thúy Kiều chỉ nói những điều thực tế.
Có điều ông ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối khi nghĩ rằng một thiên tài như Bạch Cẩm Sương lại thực sự làm những việc như sao chép ý tưởng như vậy.
Tống Thúy Kiều thấy Tống Đình Nguyên rất quan tâm đến chuyện của Bạch Cẩm Sương nên trong lòng có vẻ không vui: “Bố à, bố chỉ quan tâm đến người khác mà chẳng quan tâm đến con gì hết.”
Tổng Đình Nguyên bất đắc dĩ nhìn cô ta rồi lại vuốt vuốt mái tóc của cô ta: “Sao bổ lại không quan tâm đến con được chứ?”.
Sau hai mươi năm xa cách, ông ta đã tìm được người con gái ruột thịt của mình nên ông ta thương yêu cô ta như yêu con mắt của bản thân vậy.
Làm sao ông ta có thể không quan tâm được chứ.
Tống Thúy Kiều liếc qua liếc lại con người của cô ta: “Vậy thì con muốn mời bạn bè đến nhà dự tiệc, được không?”
Tổng Thúy Kiều khoác tay Tống Đình Nguyên và làm nũng.
Tổng Đình Nguyên nhíu mày: “Trong nhà ồn ào quá, nếu con muốn mời bạn bè đến chơi thì đến biệt thự ở phía đông thành phố đi.
Thế hệ con cháu nhà họ Tống muốn mời bạn bè đến chơi đều tổ chức tiệc tùng ở đó.
Bên này đều là mấy người già, sợ là sẽ ảnh hưởng đến bọn họ”
Ngay lập tức hai mắt của Tổng Thúy Kiều sáng lên: “Vậy con đến biệt thự đằng kia để mở tiệc.
Bây giờ bổ hãy đưa chìa khóa cho