**********
Chương 485: Xa nhau để bình tĩnh lại
Bạch Cẩm Sương mím môi, quay người đi lên lầu.
Mặc Tu Nhân vội vã đi theo cô.
Vốn dĩ Mặc Tu Nhân tưởng rằng Bạch Cẩm Sương chỉ là bị ảnh hưởng bởi sự việc lần này nên mới muốn ra ngoài cho khuây khỏa.
Nhưng anh nhìn tới nhìn lại thì cảm thấy có gì đó không ổn.
Bạch Cẩm Sương thu dọn áo quần vào trong hai vali lớn và còn muốn dắt theo cả Tiểu Bạch.
Lúc này Mặc Tu Nhân đã không còn cách nào để có thể giữ được bình tĩnh nữa, anh kéo lấy cánh tay Bạch Cẩm Sương và nói: “Bạch Cẩm Sương, em làm thế là có ý gì? Muốn dọn nhà sao?”
Bạch Cẩm Sương cúi đầu, im lặng một lúc lâu rồi nói với giọng bực bội: “Em muốn ra ngoài sống!”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân chưa từng khó coi như thế, anh nói: “Em làm như thế là muốn xa anh sao?”
Bạch Cẩm Sương mím môi mà không nói gì.
Cô chỉ biết những lời trên mạng của Tổng Chỉ Nam khiến cô cảm thấy rất buồn, còn có những lời nói của Mặc Tố Nhiên cũng khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, hình như cô đã trở nên rất dễ bị tổn thương.
Cô nghĩ, có thể lần này những chuyện trên mạng đó đã ảnh hưởng đến cô, làm cô trở nên mẫn cảm và đa nghi hơn.
Mặc Tu Nhân nắm chặt lấy cánh tay của Bạch Cẩm Sương không buông.
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương sáng lên, một lúc lâu sau cô mới nói: “Mặc Tu Nhân, chúng ta hãy tách nhau ra để bình tĩnh lại trước đã”
Mặc Tu Nhân nói với vẻ hơi hung dữ: “Tại sao phải tách nhau ra? Tại sao phải bình tĩnh lại?”
Có biết bao nhiêu mối tình đã không thể nào quay đầu lại sau cái gọi là bình tĩnh lại đó, cả đời này anh cũng không muốn phải đi đến bước đường đó với Bạch Cẩm Sương.
Lồng ngực anh liên tục phập phồng, anh nói với giọng tức giận: “Cẩm Sương, anh đã lấy được bằng chứng rồi, có thể chứng minh em trong sạch, những phần tử trên mạng đó sẽ không thể nói lung tung nữa, tại sao em lại phải đi?”
Lúc này Bạch Cẩm Sương mới ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tụ Nhân và nói: “Không phải vì lý do đó, vì trong lòng em cảm thấy khó chịu, không muốn tiếp tục sống ở đây nữa!”
Mặc Tu Nhân đau khổ nhắm mắt lại và nói: Không thể không đi sao?”
Bạch Cẩm Sương do dự một lúc rồi gật đầu và nói: “Không thể không đi!”
Mặc Tu Nhân nghiến chặt răng, quay đầu qua một bên, anh thật sự sợ khi mình bị kích động thì sẽ làm cho Bạch Cẩm Sương sợ.
Anh nhắm mắt nói: “Được, anh tiễn em đi!”
Mặc Tu Nhân tiễn Bạch Cẩm Sương ra cửa, mang theo hai vali quần áo lớn và cả Tiểu Bạch.
Tâm trạng của Mặc Tu Nhân rất tệ, trong lòng Bạch Cẩm Sương cũng không thấy dễ chịu gì nên vốn dĩ họ không hề để ý thấy ở cách đó không xa đang có người cầm điện thoại chụp ảnh họ choạch choạch.
Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương đến chỗ của Lâm Kim Thư thì Bạch Cẩm Sương vào thẳng phòng của Lâm Kim Thư và đi ngủ.
Trước khi đi Mặc Tu Nhân nhìn Lâm Kim Thư và nói: “Làm phiền cô giúp tôi chăm sóc cho cô ấy mấy ngày, đợi tâm trạng của cô ấy tốt hơn thì tôi sẽ đón cô ấy về”
Lâm Kim Thư gật đầu.
Bạch Cẩm Sương tưởng rằng mình có thể sẽ không ngủ được.
Nhưng kết quả, cô vừa mới nằm xuống thì đã ngủ thẳng một giấc đến tối.
Lúc cô tỉnh giấc thì ngửi thấy có mùi thơm của thức ăn tỏa ra trong phòng.
Cô mở cửa bước ra ngoài thì nhìn thấy Lâm Kim Thư đang nấu ăn.
Lâm Kim Thư múc ra một đĩa thức ăn, liếc nhìn Bạch Cẩm Sương rồi cười nhẹ nhàng và nói: “Mau rửa tay ăn cơm thôi!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, rửa tay xong thì ngoan ngoãn đi qua ngồi vào bàn ăn.
Lâm Kim Thư múc ra món ăn cuối cùng, cô ấy thấy tâm trạng Bạch Cẩm Sương không vui thì gắp cho cô một đũa thức ăn và nói: “Nào, nếm thử thức ăn tớ làm như thế nào!”
Bạch Cẩm Sương cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm.
Lâm Kim Thư nhìn thấy bộ dạng đó của cô thì thấy hơi lo lắng.
Cô ấy ăn cơm xong thì rửa chén đũa rồi sau đó đi thẳng vào phòng tìm Bạch Cẩm Sương.
“Cầm Sương, cậu có thể nói cho tớ nghe đã có chuyện gì rồi không?”.
Bạch Cẩm Sương ngồi bên giường, tâm trạng trông có vẻ hơi thảng thốt, cô nói: “Tớ cũng không biết mình bị làm sao nữa, trong lòng cứ thấy bí bách và khó chịu!”
Lâm Kim Thư chau mày nói: “Cậu...!Bản thân cậu cũng không biết mình bị làm sao hả?”
Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Kim Thư rồi mắt cô đột nhiên đỏ lên, cô nói: “Tớ nhìn thấy Tống Chí Nam đăng trên mạng, nói trước đây Mặc Tu Nhân gọi cô ta là Nam nhi...!Sau đó, Mặc Tu Nhân cũng từng gọi tớ là Sương nhi lúc ở trên giường, trong lòng tớ cảm thấy rất khó chịu!”
Lâm Kim Thư: "..”
Như thế thì bảo Lâm Kim Thư phải tiếp lời như thế nào được?
Có thể trước mặt người thân thiết với mình như Lâm Kim Thư thì Bạch Cẩm Sương có thể bộc bạch hết những cảm giác khó chịu và những sự nhạy cảm đa nghi của mình.
Vành mắt cô đỏ hoe, nước mắt rớt