Tổng Thúy Kiều vô cùng khiếp đảm, trợn to mắt nhìn: “Hả? Dì Mặc, chuyện này...!làm sao có thể?”
Mặc Tổ Nhiền chậm rãi nói: “Những gì mà dì nói đều là sự thật.
Cháu vừa được bố nhận về, có thể cháu không biết nhưng hồi đó quan hệ giữa dì và mẹ cháu rất tốt.
Khi cháu vẫn còn ở trong bụng cô ấy, hai chúng ta thường rủ nhau đi mua quần áo em bé cho Tu Nhân và cháu, nhưng mà sau này lúc cháu bị mất tích thì chuyện này cũng trôi vào dĩ vãng rồi, nhưng bây giờ cháu đã về nhà rồi, dì cam đoan với cháu dì sẽ sẽ cố gắng hết sức để khiến Tu Nhân thực hiện hôn ước xưa kia”
“Nhưng.." Tống Thúy Kiều khó hiểu: “Nhưng không phải anh Tu Nhân đã kết hôn rồi sao?”
Mặc Tố Nhiên hỏi vặn lại: “Nếu nó ly hôn, cháu sẽ ghét bỏ nó sao?”
Tổng Thúy Kiều vội vàng lắc đầu: “Làm sao có thể như thế được! Anh Tu Nhân...!tốt như vậy cơ mà!”
Mặc Tổ Nhiên mỉm cười: “Cháu không cần phải xen vào, dì tự khắc có cách xử lý của riêng gì!”
Tổng Thúy Kiều vừa rời khỏi nhà họ Tân thì gửi ngay một tin nhắn cho Tổng Chí Nam.
"Tôi đã làm theo lời cô nói, kích động ý nghĩ của Mặc Tố Nhiên để bà ta khiến cho Tu Nhân phải ly hôn!”
Vào buổi tối, ở biệt thự số một Hương Uyển.
Bạch Cẩm Sương ôm Tiểu Bạch ngồi trên ghế sô pha lưới điện thoại di động.
Mặc Tu Nhân nói với Bạch Cẩm Sương: "Vân Thành Nam nói rằng ba tháng đầu của thai kỳ không ổn định cho nên anh để em nghỉ ở nhà nửa tháng nhé.
Trước hết em cứ yên tâm dưỡng thai ở nhà đi, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta lại đi làm, có được không?”
Giọng nói của Mặc Tu Nhân khá dịu dàng, không ngờ Bạch Cẩm Sương cũng rất thoải mái đồng ý với anh: “Được ạ!”
Mặc Tu Nhân bản tính bản nghi nhìn cô: “Em nghe lời vậy sao?"
Bạch Cẩm Sương ném điện thoại sang một bên, đặt Tiểu Bạch xuống, cười khẽ: “Đương nhiên rồi, em biết hôm nay chắc anh bị em dọa cho sợ rồi, nhưng anh yên tâm đi, sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh!”
Nghe được Bạch Cẩm Sương nói như vậy, Mặc Tu Nhân thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ em đang mang thai rồi, nhất định phải cẩn thận!”.
Bạch Cẩm Sương không khỏi bật cười: “Sao anh nói chuyện giống y hệt như Tề Bạch Mai vậy!”
Mặc Tu Nhân choàng tay ôm lấy Bạch Cẩm Sương, tức giận nhéo nhéo cái mũi của cô: “Đó là do anh quá lo lắng cho em đấy thôi, đứa nhóc này, em còn dám cười nhạo anh hừm!”
Bạch Cẩm Sương tựa vào lòng anh cười, chỉ tay vào bụng mình: “Là đứa nhóc này mới đúng cơ!”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân dịu dàng vô bờ bến: “Đúng vậy, nó mới là nhóc con của chúng ta!”
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân: “Em đã nghĩ xong tên mẹ cho con rồi!”
Mặc Tu Nhân cười nhìn cô: “Tên gì cơ?”
“Yêu Yêu, thế nào? Nghe hay không?”
Mặc Tu Nhân: "...!Nghe hay đấy!” Con ơi, con đừng trách bố, tên mụ của con xấu thế này thì đã sao, miễn là mẹ con vui là được!
Bạch Cẩm Sương nhíu mày nhìn anh: “Sao em cảm giác như anh đang nói mát ấy nhỉ?”
Mặc Tu Nhân lập tức lắc đầu, thề: “Không có, những gì anh nói còn thật hơn cả chữ thật nữa đấy.
Có điều tên khai sinh của con để cho anh đặt có được không?”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Thôi được rồi, em đã đặt tên mụ thì anh đặt tên khai sinh cho con, phân chia như vậy là quá hợp lý!”
Mặc Tu Nhân khẽ cười, hôn lên trán Bạch Cẩm Sương.
Con yêu à, dù thế nào đi chăng nữa thì bố cũng sẽ đặt cho con một cái tên thật kêu!
Mặc Tu Nhân đang định tiếp tục nói chuyện với Bạch Cẩm Sương thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, sắc mặt của Mặc Tu Nhân thay đổi.
Bạch Cẩm Sương liếc anh một cái: "Sao anh lại không nghe điện? Có phải người cãi nhau với anh đúng không?”
Không sai, người gọi tới không ai khác chính là Tân Vô Đoan.
Mặc Tu Nhận lắc đầu: "Không phải đầu em, chỉ là tranh chấp với gia tộc mà thôi!”
Nụ cười trên gương mặt Bạch Cẩm Sương cũng hơi nhạt đi: “Bởi vì em sao?”
Mặc Tu Nhân giật mình: “Không có chuyện đó đâu mà, em đừng nghĩ lung tung!”
Bạch Cẩm Sương thoát ra khỏi vòng tay của Mặc Tu Nhân, ôm lấy Tiểu Bạch ngồi bên cạnh: “Ừm, em không nghĩ lung tung nữa đầu, anh nghe điện thoại đi!”
Điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông, mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, rồi bấm nút nhận.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói nóng nảy của Tần Vô Đoạn từ trong điện thoại truyền đến: “Tu Nhân, giờ này em đang ở đâu vậy? Mẹ đột nhiên ngất xỉu rồi.
Em mau đến bệnh viện đi!”
Mặt Mặc Tu Nhận biển sắc: "Sao mẹ lại ngất xỉu cơ chứ?”
Mặc Tu Nhân vừa nói, anh bèn đứng dậy, lấy áo khoác và định đi đến bệnh viện ngay lập tức.
Giọng nói của Tân Vô Đoan có chút nặng nề: “Anh cũng không biết tại sao