Bạch Cẩm Sương đô” một tiếng, mơ mơ hồ hồ mà ngủ thiếp đi.
Mặc Tu Nhân hài lòng ôm cô gái đang nằm trong lòng mình, nhắm mắt lại, không tốn quá nhiều sức lực, cũng ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau.
Ăn xong cơm sáng, Mặc Tu Nhân nói: “Nếu em ở nhà một mình mà có sợ thì gọi Tề Bạch Mai và Lâm Kim Thư qua đây chơi với em nhé!”
Bạch Cẩm Sương lắc lắc đầu: “Em biết rồi, anh không cần phải lo lắng đầu, em biết rằng anh muốn em ở trong nhà để dưỡng thai, là bởi vì ở công ty có quá nhiều việc vẫn chưa quyết định xong, em ở nhà vẽ bản thảo thiết kế là được rồi, anh mau chóng đi làm đi!”
Mặc Tu Nhân gật gật đầu, trước khi ra khỏi cửa, anh lại quay trở về nói với Bạch Cẩm Sương: “Buổi tối anh về bên nhà họ Tần ăn cơm, em ăn cơm tối sớm đi, không cần phải đợi anh đâu!”
Trong khóe mắt Bạch Cẩm Sương chứa một sự vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt tối lại một chút, gật gật đầu: “Em biết rồi!”
Mặc Tu Nhân đứng y tại chỗ nhìn hai mắt cô, rồi bất lực quay người trở lại, vươn tay ôm lấy cô, xoa xoa đầu cô: “Bé cưng, em nói xem, có phải em lại suy nghĩ lung tung nữa rồi không?”
Bạch Cẩm Sương cũng không hề giả dối, ngẩng đầu ngước nhìn anh một lát: “Tối hôm qua anh không cho em đi thăm mẹ của anh, hôm nay lại không cho em cùng anh đi về nhà ăn cơm, có phải là tại vì em, mối quan hệ giữa anh và người trong nhà bây giờ đã trở nên rất xấu không hả?”.
Mặc Tu Nhân nhìn gương mặt của Bạch Cẩm Sương lộ ra dáng vẻ vừa đau lòng vừa buồn tủi, trong lòng anh cảm thấy xót xa.
Anh cúi đầu hôn lên trán của Bạch Cẩm Sương: “Đồ ngốc, em nói bậy bạ gì vậy, không phải là do em, là bởi vì tính tình của anh quá tệ thôi, lần trước đã tức giận với người nhà, tối hôm nay anh quay trở về, là định xin lỗi mẹ, tiện thể nói luôn một chút chuyện lần trước bà ấy một mình đến nhà để tìm em, có một vài chuyện một khi đã nói ra rồi thì cả mẹ và em đều sẽ không khó chịu như vậy nữa, em hiểu chưa?”
Bạch Cẩm Sương phồng mà lên: “Em cũng có thể tự mình nói chuyện với dì Mặc được mà!”
Mặc Tu Nhân đưa tay ra đỡ trán, có chút bất lực, tại sao cô vợ nhà mình lại cố chấp đến như vậy cơ chứ?
Anh vươn tay ra véo má của Bạch Cẩm Sương: “Không được, bây giờ em là bảo bối trong nhà, anh không thể để em đi nói chuyện với mẹ được, lỡ như mẹ của anh tính tình không tốt, làm cho em không vui, điều này không tốt cho em bé đầu, cứ yên tâm đợi anh xử lý xong hết mọi chuyện là được rồi!”
Bạch Cầm Sương mím môi liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Vậy cũng được, vậy...!tối anh ăn xong cơm, ở lại bên cạnh mẹ lâu một chút, mẹ anh chắc là không thích em, cũng có thể là cảm thấy là em đã cướp mất anh đi, sau khi anh và em ở bên nhau, thái độ anh đối với dì cũng không đủ tốt!”
Mặc Tu Nhân cong môi, hôn lên môi của Bạch Cẩm Sương, mềm mịn, anh nhịn không được mà cắn một phát: "Anh có như vậy sao?”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, có chút ngại ngùng, sau lại biến thành tức giận: “Anh cầm tinh con chó hả? Sao anh lại cắn em chứ?”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Mặc Tu Nhân, anh cười khẽ nói: “Không phải là cắn em, mà là anh thương em!”
Bạch Cẩm Sương: "..."
Mặc Tu Nhân cười ra tiếng, nhịn không được là hôn cô một lần nữa, lần này vẫn y như cũ không nỡ rời khỏi: “Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, đừng chạy đi đâu hết nha!”
Bạch Cẩm Sương mặt hơi đỏ: “Được rồi, em biết rồi, nhanh chóng đi làm đi, coi chừng đến muộn đấy!”
Buổi tối, Mặc Tu Nhân quay trở về nhà cũ.
Anh dừng xe lại, vừa mới bước vào cửa, liền nhìn thấy Tổng Thúy Kiều ngồi trên ghế sô pha, cô ta đang nói chuyện với Mặc Tố Nhiên.
Mặc Tu Nhân nhịn không được mà cau mày lại, anh không hề đưa Bạch Cẩm Sương đi cùng mình, chính là dự định hôm nay nói chuyện đàng hoàng với mẹ, kết quả, mẹ sao có thể gọi Tống Thúy Kiều đến đây cơ chứ.
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân có chút không tốt, Tần Vô Đoan đẩy cánh tay của anh: "Em đứng ngây ra đó làm gì vậy?”
Anh ấy nhìn thấy Mặc Tu Nhân tối mặt lại nhìn về Tống Thúy Kiều đang ở phía bên kia, mắt anh ấy lóe lên, thấp giọng nói: “Tống Thúy Kiều tự đến đấy, dạo gần đây tâm trạng của mẹ không tốt, cô ấy hễ có thời gian rảnh, thường đến nhà để ăn cơm, em đừng nghĩ nhiều!”
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân ảm đạm không rõ ràng: “Hy vọng chỉ là do em nghĩ nhiều thôi!”
Biểu hiện của Mặc Tố Nhiên vẫn giống như bình thường, hình như cũng không có hành động nào đặc biệt.
Mãi cho đến lúc ăn cơm, một mình Mặc Tổ Nhiên nhiệt tình gắp thức ăn cho Tổng Thúy Kiều.
Trong lòng Mặc Tu Nhân có chút không thỏa