Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe sáng: “Ừm, biết, sáng nay ở trong điện thoại, không phải anh đã nói với em rồi sao?”
Trịnh Hoài Thanh hài lòng gật đầu.
Hiện trường buổi họp báo.
Trịnh Hoài Thanh rất ra dáng ngồi bên cạnh Bạch Cẩm Sương: “Mọi người yên lặng một chút, bây giờ chúng ta nói về chuyện xấu buổi sáng, giải thích với mọi người một chút, lúc ấy tôi chỉ đưa bạn qua đó, đều không phải như mọi người nói, đi đăng ký kết hôn với người khác.”
“Quan hệ giữa tôi và Cẩm Sương vấn rất tốt, hi vọng mọi người đừng tự mình suy đoán, phá hoại tình cảm của chúng tôi, nếu không tôi sẽ dùng pháp luật, bảo vệ quyền lợi của mình! Phía dưới, mọi người có thể bắt đầu đặt câu hỏi rồi!”
Lập tức có phóng viên cầm micro nói: “Xin hỏi cô Bạch, cô tin tưởng lý đo thoái thác của tổng giám đốc Trịnh sao? Có phải là như trên mạng nói, tổng giám đốc Trịnh một chân đạp mấy thuyền, mà cô không phát hiện không?”
Bạch Cẩm Sương mỉm cười: “Quan hệ giữa tôi và Hoài Thanh vẫn luôn rất tốt, tôi tin tưởng lời anh ấy nói, anh ấy cũng đã giải thích với tôi rồi, chỉ là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, đưa bạn gái của bạn đại học qua đó đăng ký kết hôn, hi vọng mọi người cũng có thể tin tưởng anh ấy!”
Một lát sau phóng viên tuyên bố ra, Bạch Cẩm Sương và Trịnh Hoài Thanh rõ ràng là vô cùng tình cảm còn có thêm chuyện đưa bạn đến đăng ký, đăng lên cho công chúng xem.
Lúc buổi họp báo kết thúc, Bạch Cẩm Sương đứng dậy, đột nhiên thấy được trợ lý nhỏ trà trộn trong đống phóng viên.
Cô ngẩn ra, trái tim đập nhanh hơn, cô giả vờ tình cảm với Trịnh Hoài Thanh trước truyền thông, không phải là sẽ chọc lão đại kia không vui đấy chứt Buổi họp báo kết thúc, Bạch Cẩm Sương lập tức đi tới bộ phận thiết kế đưa bản thảo.
Trên đường đi, Trịnh Hoài Thanh gọi điện thoại muốn bản thiết kế, lúc cô đưa qua đó, chuẩn bị một cái camera siêu nhỏ trên cúc áo, mới đưa đồ qua.
Bảy giờ tối, lúc trợ lý của Mặc Tu Nhân tới đón Bạch Cẩm Sương, cô còn đang vẽ bản thiết kế.
Nhận được điện thoại, cô vội vàng đi xuống lâu.
Kết quả cửa xe mở ra, cô thấy được Mặc Tu Nhân ngồi ở ghế sau.
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, vội vàng lên xe: “Anh Mặc, anh đến rồi!”
Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt có thêm chút cân nhắc: “Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, em chắc chắn còn muốn gọi tôi là tổng giám đốc Mặc, anh Mặc sao?”
Gương mặt Bạch Cẩm Sương đỏ lên: “Vậy…
Mặc… Tu Nhân!”
Mặc Tu Nhân cau mày: Gương mặt Bạch Cẩm Sương càng đỏ hơn: “Chồng… Chông?”
Đôi mắt Mặc Tu Nhân lóe sáng, nhìn cô với vẻ sâu xa: “Không tệ!”
Bạch Cẩm Sương cúi đầu, cổ đều đã đỏ lên, chỉ tiếc cô không thấy đôi mắt không hề dao động của Mặc Tu Nhân.
Cô giống như con ốc sên cúi đầu không nói lời nào.
Mặc Tu Nhân có vẻ đăm chiêu mở miệng: “Nghe nói em và Trịnh Hoài Thanh vô cùng tình cảm?”
Thân thể Bạch Cẩm Sương cứng