**********
Chương 505: Thông đồng làm bậy
Nghĩ đến đây, Mặc Tu Nhân nhịn không được nhếch môi, cũng đúng, sinh nhật anh cả đã qua rồi, anh ấy đã hai mươi bảy tuổi mà còn chưa kết hôn, mẹ muốn làm bà nội cũng là chuyện bình thường thôi!
Mặc Tu Nhân nhịn không được cười cười, bước chân nhẹ nhàng đi về phía biệt thự.
Ngay sau khi anh bước vào cửa, anh thấy Bạch Cẩm Sương đang đắp một tấm chăn mỏng ngủ thiếp đi trên ghế sô pha.
Sắc mặt Mặc Tụ Nhân lập tức thay đổi, anh vội vàng đi tới muốn ôm cô lên phòng.
Kết quả là Bạch Cẩm Sương mở mắt ra trợn tròn nhìn anh, có chút không thoải mái hừ hừ hai tiếng, thanh âm còn chưa tỉnh ngủ, đáng yêu đến mức muốn người ta xoa xoa mấy lần.
Mặc Tu Nhân nghĩ như vậy nhưng cũng đã xuống tay rồi.
Mặt Bạch Cẩm Sương bị xoa hai cái, tủi thân nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
Thanh niên Mặc Tu Nhân cười: “Xoa xoa em đó!”
Bạch Cẩm Sương: "...!Em không phải là Tiểu Bạch!”
Đừng xoa cô như xoa một con mèo thế chứ!
Mặc Tu Nhân tươi cười hôn cô: “Ừm, em không phải Tiểu Bạch, em là Đại Bạch, sau này còn phải sinh ra Tiểu Bạch nữa chứ!”.
Nghe thấy lời này, Bạch Cẩm Sương hoàn toàn tỉnh táo, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, nhíu mày nói: “Sao anh lại trở về nhanh như vậy?”
Mặc Tu Nhân nhìn cô tỉnh dậy, cũng không tiếp tục ôm cô lên, anh ngồi trên sô pha, ôm cô vào lòng: “Anh còn chưa hỏi em đấy? Làm sao em lại ngủ trên ghế sô pha, cẩn thận cảm lạnh!”
Bạch Cẩm Sương lè lưỡi: “Em cũng không có ý ngủ, vốn đang vừa xem điện thoại di động vừa chờ anh, ai biết được lại ngủ thiếp đi!”
Mặc Tu Nhân tức giận vuốt đầu mũi cô: “Nhóc ngốc nghếch, sau này chú ý một chút! Còn nữa, tối nay em đã ăn gì? Em đã ăn no chưa?”
Bạch Cẩm Sương phồng hai má lên, chớp chớp mắt: “Lúc ấy ăn no rồi, nhưng mà bây giờ...!Có vẻ như lại đói rồi!”
Mặc Tu Nhân cười ra tiếng: “Tốt, muốn ăn gì, anh sẽ làm cho em ăn!”
Bạch Cẩm Sương nhịn không được liếm môi: “Em muốn ăn sườn cừu!”
“Được rồi, anh sẽ làm món đây cho em ăn!”
Mặc Tu Nhân đi vào phòng bếp làm sườn cừu, Bạch Cẩm Sương cũng đi theo, trên người có vẫn còn quẩn chăn đi theo phía sau anh: “Đúng rồi, anh còn chưa nói với em, sao anh đi nhanh
như vậy đã trở về rồi, bây giờ cách thời gian anh tan tầm mới qua chưa được bao lâu!”
Mặc Tu Nhân lấy sườn cừu ra, rửa sạch, định ướp thêm một chút gia vị trước.
Nghe Bạch Cẩm Sương nói vậy, anh nhìn cô: “Anh nghĩ đến em một mình ở nhà ăn cơm, có chút lo lắng nên trở về sớm thôi!”
| Bạch Cẩm Sương hơi ngượng ngùng: “Em ăn cơm rất ngon, quản gia còn đặc biệt hỏi em.
muốn ăn cái gì, sau đó làm rất nhiều món, chỉ là em còn chưa ăn xong! Chỉ có điều, bây giờ em lại có thể ăn nữa rồi, ăn xong không bao lâu lại đói!”
Mặc Tu Nhân cười cười: “Không sao, cứ khi nào đói thì ăn!”
Mặc Tu Nhân cầm gia vị rắc lên sườn cừu, đột nhiên hỏi Bạch Cẩm Sương một câu: “Mẹ anh biết em đang mang thai, muốn đến thăm em, em cảm thấy thế nào?”
Bạch Cẩm Sương giật mình nhìn Mặc Tu Nhân: “Thật sao ạ?”
Mặc Tu Nhân cười gật đầu: “Ừm, đương nhiên là thật rồi!”
Bạch Cẩm Sương vẫn có chút thấp thỏm: “Bà ấy không giận em chứ! Dù sao thì trước kia em làm hại cổ phiếu công ty rớt giá, em thấy dì Mặc vô cùng tức giận!”
Nói thật ra, Mặc Tổ Nhiên từ sau khi biết Tần Vô Đoạn thích Bạch Cẩm Sương, trong lòng tuy rằng không thoải mái, nhưng ngoại trừ lần đó đến nhà bắt Bạch Cẩm Sương rời khỏi Mặc Tu Nhân ra và cả thái độ đối với cô có chút lãnh đạm thì bà ấy cũng không làm chuyện gì khác.
Coi như là bà ấy muốn Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương chia tay, thì cũng là ở trước mặt Mặc Tu Nhân nói, sau đó, Mặc Tu Nhân náo loạn lên với bà ấy, nhưng lại rất ít khi náo loạn ở chỗ của Bạch Cẩm Sương.
Trong lòng Mặc Tố Nhiên rất rõ ràng, nếu như con trai nhà mình không muốn buông tay thì bà ấy tác động ở trong lòng Bạch Cẩm Sương nhiều hơn nữa cũng sợ là phí công vô ích mà thôi.
Chính là bởi vì phong cách hành động này của Mặc Tổ Nhiên.
Cho nên, thái độ trước đây của Bạch Cẩm Sương đối với Mặc Tổ Nhiên, nói thật, vẫn còn rất mơ hồ.
Mặc Tu Nhân nghe được lời này, con người lóe lên, nhìn sang Bạch Cẩm Sương:
“Em đừng nghĩ nhiều, hiện tại tất cả đều đã tốt rồi, mẹ anh...!Bà ấy sẽ không giận em đâu!”
Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, rốt cục cũng yên tâm.
Cô cười ngây ngốc nhìn Mặc Tu Nhân nấu cơm, Mặc Tu Nhân nhìn cô đang ở trước mặt mình với bộ dáng không hề phòng bị, trong lòng mềm nhũn tràn đầy cưng chiều.
Tổng Thúy Kiều trở