**********
Chương 524: Bí mật dẫn đường
Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nhìn Tôn Vân Phi: “Không, mợ nói sai rồi, gia đình các người luôn xem việc tối tốt với mấy người là chuyện đương nhiên, dùng sự mềm lòng của tôi đối với cậu làm nhược điểm của tôi, quan trọng nhất chính là, tôi tốt với các người, nhưng các người sẽ không bao giờ ghi nhớ trong lòng, xem như tôi tốt với các người là chuyện đương nhiên, mợ, tôi không phải người nhân từ giống mợ nghĩ đầu, mợ có thể đi rồi!”
Sau khi nói xong, Bạch Cẩm Sương dứt khoát quay người đi lên tầng.
Vấn Đình lạnh mặt, nhìn qua Tôn Vân Phi.
Sắc mặt Tôn Vân Phỉ xanh mét, trên mặt đầy nước mắt, lộ ra vẻ xấu hổ.
Dù trong lòng bà ta rất không muốn, nhưng vẫn phải đứng dậy rời khỏi.
Buổi tối, lúc Mặc Tu Nhân quay về thì cũng không còn sớm nữa.
Kết quả, khi anh vừa đi vào, đã thấy Bạch Cẩm Sương ngồi trên ghế sô pha, không mở TV, vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương không cảm xúc nhìn vào khoảng không, không biết đang nghĩ cái gì.
Mắt của Mặc Tu Nhân lóe lên, đi qua ngồi cạnh Bạch Cẩm Sương: “Bé cưng, em bị sao vậy?
Bạch Cẩm Sương quay đầu nhìn Mặc Tu Nhân: “Chuyện của Vu Kiên Định, là kế hoạch của anh, đúng không?
Bạch Cẩm Sương cũng không ngốc, lần trước Tôn Vân Phi trở mặt làm ầm ĩ với cô, kết quả, Mặc Tu Nhân chỉ bắt Tôn Vân Phi xin lỗi cô, sau đó đưa cho Tôn Vân Phi một số tiền, bây giờ nghĩ lại dù thế nào cũng thấy không hợp lý.
Lúc đầu, Bạch Cẩm Sương nghĩ rằng Mặc Tụ Nhân thực sự muốn dùng tiền để giải quyết.
Bây giờ nghĩ lại, Mặc Tu Nhân chính là muốn để Vu Kiên Định đùa với lửa, tự mình hại chính mình! Mặc Tu Nhân đã nhìn rõ bản chất của Vu Kiên Định từ lâu rồi!
Mặc Tu Nhân nghe được câu hỏi của Bạch Cẩm Sương, đôi mắt lóe lên: “Vậy nên, em đang trách anh sao? Cẩm Sương!”
Mặc Tu Nhận biết Bạch Cẩm Sương không ngốc, chỉ cần hơi suy nghĩ một tí, thì có thể biết rõ ràng, đây chính là cái bẫy của anh giăng ra dành cho Vụ Kiện Định.
Thậm chí khi Vu Kiên Định chọn con đường này, anh cũng âm thầm sắp xếp không ít người dẫn đường.
Nhưng mà, bây giờ nhìn thấy Bạch Cẩm Sương vì chuyện đó mà không vui, Mặc Tu Nhân có hơi hối hận.
Anh không đợi Bạch Cẩm Sương nói chuyện, đã nói trước: “Bé cưng, nếu em muốn cứu Vụ Kiện Định, bây giờ anh sẽ kêu người đưa anh ta ra, tội của anh ta không đáng phải chết, đưa anh ta ra ngoài, anh vẫn có thể làm được! Anh cũng chỉ là muốn dạy cho anh ta một bài học mà thôi, làm cho anh ta và mẹ anh ta, sau này không dám bắt nạt em nữa!”
Bạch Cầm Sương nghe xong câu nói của Mặc Tu Nhân, vẻ mặt rối rắm nhìn anh: “Mặc Tu Nhân, vậy nên, theo ý của anh, thì em chỉ biết đối tốt với nhà bọn họ mà không có điều kiện hả?”
Mặc Tu Nhân hơi bất ngờ: “Không phải như vậy, anh chỉ là sợ em không được vui thôi!”
Bạch Cầm Sương nhắm mắt lại: “Em chỉ là...!Cảm giác có hơi phức tạp, anh là ai, ngay từ đầu em không hề biết, hơn nữa, anh vì tốt cho em, mà em thì không biết tốt xấu, cho dù mợ hay anh họ của em, bọn họ đã làm ra rất nhiều chuyện, vượt qua cả giới hạn chịu đựng của em, anh vẫn cho bọn họ tiền, bọn họ lấy, bọn họ xây dựng sự nghiệp, phạm vào tội kinh tế, cũng là do họ tự làm tự chịu, không phải anh bắt họ làm, nếu trong lòng bọn họ không tham lam, thì sẽ không trở nên như thế này, vậy nên, em cũng không muốn để anh cứu anh ta!”
Mặc Tu Nhân giật mình nhìn Bạch Cầm Sương: “Vậy ý em là..”
Bạch Cẩm Sương khẽ thở dài một cái: “Không có gì, chỉ là muốn tâm sự cùng anh chút thôi, trong lòng em có phần không thoải mái! Ngày mai em...!Định đi gặp cậu!”
Đôi mắt Mặc Tu Nhân lóe lên: “Nếu như cậu em nói, muốn em cứu Vụ Kiện Định thì sao?”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Nhìn lại đi, em cũng không có khả năng giúp mợ em và Vu Kiên Định vô điều kiện, bọn họ xem lòng tốt của em là điều hiển nhiên, nếu không có một vài bài học, sau này có khi em sẽ càng phải chịu thiệt nhiều hơn, con người để sống thì phải ghi nhớ một vài điều!”.
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Vậy thì tốt, ngày mai để anh đưa em đi gặp cậu!”