**********
Chương 527: Có đôi có cặp
Tề Bạch Mai trừng mắt nhìn, cười cười: “Cậu không thể quá hà khắc với người khác như thế được, anh ta biết nhận lỗi là tốt rồi.
Hai người các người tốt xấu gì cũng có đôi có cặp của riêng mình rồi, bây giờ tớ chỉ cô đơn một mình, hai người cũng đừng kích thích tớ nha!”
Bạch Cẩm Sương cười nói: “Ai kích thích cậu đâu mà, giữa trưa tớ mời các người ăn cơm nha!”
Tề Bạch Mai cong môi: “Chúc mừng việc Mặc Tu Nhân cầu hôn cậu à?”
Bạch Cẩm Sương tức giận cười trừng mắt với cô ấy: “Cậu nằm mơ đi, chừng nào thì cậu mới học được một ít phẩm chất của Lâm Kim Thư đây, làm một người đẹp yên tĩnh”
Tề Bạch Mai thở dài: “Tớ cũng rất muốn nha, chỉ tiếc, đời này của tớ không làm được rồi!”
Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương đều nở nụ cười.
Tại quán cà phê Starbucks, ba người Bạch Cẩm Sơng ngồi tới gần giữa trưa, sau đó mới đi tới tầng bốn của trung tâm thương mại ăn trưa.
Ba người đi vòng vo một vòng, cuối cùng là lựa chọn một quán lẩu.
Nhìn nồi lẩu sôi trào không ngừng, Tề Bạch Mai vừa thêm giá đỗ vừa hỏi Lâm Kim Thư: “Cậu và Cảnh Hạo Đông đã tốt lên rồi thì định lúc nào mời bọn tớ ăn cơm đây?”
Bạch Cẩm Sương cũng nhìn sang.
Lâm Kim Thư có chút xấu hổ, từ trước tới nay, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy luôn và vẻ lạnh lùng, hôm nay vẻ mặt lại không ngừng hiện lên vẻ thẹn thùng.
Cô ấy mím môi nói: “Để tớ hỏi Cảnh Hạo Đông đã nhé!”
Tề Bạch Mai cong môi nói: “Cái này không thể được, loại chuyện nhỏ nhặt như này mà cũng phải hỏi anh ta sao? Chẳng lẽ không phải cậu nói cái gì thì anh ta sẽ lập tức nghe cái đó sao? Lâm Kim Thư, cậu phải dạy dỗ lại anh ta thật tốt nha! Cậu phải khiến anh ta phụ xướng phu tùy, không thể để phu xướng phụ tùy được, hiểu không?”
Lúc này nổi lẩu đã nóng nhiều rồi, Lâm Kim Thư nghe được lời như vậy, mặc mày lập tức càng ửng đỏ dữ dội hơn, cô ấy nhìn không được mà nói với Tề Bạch Mai: “Không nhìn ra được, cậu còn nghe hiểu đó”
Bạch Cẩm Sương cũng cười khẽ: “Độc thân cũng hiểu nhiều lắm đó, xem ra, quả thật là người ngoài cuộc thì đầu óc tương đối tỉnh táo hơn nhiều ha!”
Tề Bạch Mai giả vờ uất ức nhìn Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư: “Hai người các câu hợp sức lại bắt nạt tớ!”
Bạch Cẩm Sương cười khắp mặt: “Sau đó thì sao?”
Tề Bạch Mai giảo hoạt trừng mắt nhìn: “Sau đó thì hôm nay hai người các cậu mời khách nha!”.
Bạch Cẩm Sương tức giận tới bật cười: “Được, có thời gian, tớ mời hai người tới chơi trên hải đảo của tớ!”
Lâm Kim Thư nghe nói như vậy, hỏi lại Bạch Cẩm Sương: “Chơi vui lắm à?”
Con người của Bạch Cẩm Sương hơi lấp lóe: “Vui lắm đó, phong cảnh cũng không tệ, hơn.
nữa còn là khí hậu nhiệt đới, rất thích hợp để ra ngoài nghỉ dưỡng vào mùa đông.
Còn nữa, Mặc Tu Nhân còn mua cho tớ một chiếc du thuyền, cũng rất thuận tiện ra biển chơi!”
Tề Bạch Mai nghe nói như thế, mang theo vẻ mặt hâm mộ: “Tớ cũng muốn có du thuyền!”
Lâm Kim Thư nhìn cô ấy một cái: “Đầu tiên, cậu phải có một người đàn ông như vậy đã”
Bạch Cẩm Sương nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng tới mức hai vai run run.
Lâm Kim Thư mang theo vẻ mặt u oán: “Hai người các câu đủ rồi đó, hôm nay còn cho tớ ăn.
cơm chó cả đống, tớ cũng ăn cơm chó tới no căng cả bụng rồi!”
Trên gương mặt nhỏ nhắn đầy lạnh lùng của Lâm Kim Thư khó khi có được ý cười: “Cậu cũng có thể bắt đại một người đàn ông, rồi mang theo cả một nồi cơm chó cho hai chúng tớ ăn cơ mà!”
Tề Bạch Mai bep miệng: “Tớ đi chỗ nào mới có thể bắt được đàn ông đây?”
Kết quả, cô ấy vừa nói ra, đột nhiên nghe thấy vậy thì ngạc nhiên hô lên: “Yên lặng nào!”
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư thuận theo tiếng nói của cô ấy mà nhìn lại, Bạch Cẩm Sương nhìn một chút thì nhận ra, người đàn ông trẻ tuổi này chính là bác sĩ Lưu - Lưu Chí Kiên của bệnh viện Việt Đức.
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư cũng có quen biết một chút, nên nhịn không được mà cười khẽ.
Tề Bạch Mai đỏ mặt, có hơi thẹn thùng.
Các cô ấy ngồi ở trong phòng reieng, là một chỗ có thiết kế gỗ chạm khắc rỗng, cho nên khả năng thông khí cũng không tệ.
Lưu Chí Kiên và bạn bè cùng bệnh viện đi tới dùng cơm, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tề Bạch Mai.
Anh ta và mọi người đi vào phòng bao, sau đó nói gặp được một người bạn nên lại đi qua đó.
Tề Bạch Mai nhìn Lưu Chí Kiên cười nói: “Bác sĩ Lưu, thật là trùng hợp!”
Đáy mắt của Lưu Chí Kiên đầy ý cười: “Đúng vậy, vừa vặn thật, tôi và mấy người bạn trong bệnh viện cũng tới đây ăn cơm, đúng lúc trông thấy cô”.
Lưu Tuấn Thư nói như vậy, Tề Bạch Mai cũng gật nhẹ đầu.
Bạch Cẩm Sương cười vô cùng đúng mực: “Nếu không, anh gọi bạn bè của mình qua luôn đi, mọi người chúng ta cùng ăn chung luôn, tương đối náo nhiệt!”
Các cô ấy bên này, nồi vừa mở ra, mới chỉ bỏ vào mấy cọng rau, cơ bản còn chưa bắt đầu ăn cái gì.
Nghe Bạch Cẩm Sương mại, Lưu Chí Kiên có hơi xấu hổ: “Tôi và