Lưu Chí Kiên biết rằng hôm nay ở nhà hàng lẩu, Tề Bạch Mai đang giận Vân Thành Nam cho nên cô ấy không cho anh ta một chút mặt mũi nào, việc này khiến cho Vân Thành Nam cảm thấy không vui.
Tuy nhiên, Lưu Chí Kiên sẽ không vì điều này mà sinh ra ý nghĩ từ bỏ việc theo đuổi Tề Bạch Mai.
Dù sao thì Vân Thành Nam và Tề Bạch Mai không hề hẹn hò với nhau, sự theo đuổi của anh ta là quang minh chính đại.
Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ mà anh ta tự an ủi của bản thân, thành thật mà nói, không biết tại sao khi nhìn thấy Vân Thành Nam, anh ta vẫn có chút chột dạ không thể nào giải thích được.
Vào buổi chiều, sau khi Lưu Chí Kiên kiểm tra một vài phòng bệnh xong, anh ta nghe thấy cô y tá nhỏ nói rằng Vân Thành Nam gọi anh ta đến văn phòng làm việc của viện trưởng.
Lưu Chí Kiên ổn định lại tâm lý của mình, sau đó mới đi về phía văn phòng làm việc của viện trưởng.
Anh ta gõ cửa đi vào thì nhìn thấy Vân Thành Nam đang lật một cuốn sách y học.
Anh ta nói: “Viện trưởng Vân, nghe nói anh đã g tìm tôi à?”
Mặc dù anh ta không hiểu quá rõ về tính cách cuẩ Vân Thành Nam cho lắm, nhưng theo phong cách thường ngày của Vân Thành Nam, anh ta chắc cũng không nhỏ nhen đến nỗi làm khó mình đâu nhỉ.
Lưu Chí Kiên đang lo lắng suy nghĩ thì nghe thấy Vân Thành Nam nói: “Cậu đã kết hôn chưa?”
Lưu Chí Kiên có chút sững sờ: “Hả?”
Gương mặt của Vân Thành Nam không chút biểu cảm nói: “Trả lời câu hỏi của tôi!”
Lưu Chí Kiên không biết Vân Thành Nam hỏi như vậy để làm gì, cho nên anh ta lắc đầu nói: “Vẫn chưa ạ!”
Vân Thành Nam lại hỏi: “Vậy thì cậu ở Thành phố Trà Giang, còn có người thân nào khác nữa không?”
Lưu Chí Kiên lại lắc đầu: “Không còn ai nữa cả!”
Vân Thành Nam gật đầu: “Vậy được rồi, tôi biết rồi! Cậu có thể đi ra ngoài được rồi đấy!”
Lưu Chí Kiên có chút khó hiểu, anh ta cau mày lại hỏi: “Viện trưởng Vân, anh hỏi chuyện này để làm gì vậy?”
Vân Thành Nam nói: “Chuyện này cậu không cần hỏi nhiều, đợi thêm một khoảng thời gian nữa rồi cậu sẽ biết thôi!”
Lưu Chí Kiên có chút nghi ngờ: “Vậy được rồi!”
Anh ta xoay người đi ra ngoài, không nhìn thấy Vân Thành Nam cầm bút lên, bình tĩnh đánh một dấu tích trên tờ đơn!
Buổi chiều lúc tan làm.
Lưu Chí Kiên lái xe về phía nhà của Tề Bạch Mai.
Đi được nửa đường, anh ta xuống xe mua một bó hoa hướng dương, thực ra anh ta muốn mua hoa hồng, nhưng sau một hồi loay hoay lựa chọn, cuối cùng anh ta vẫn chọn mua hoa hướng dương.
Ý nghĩa của hoa hồng quá rõ ràng, anh ta biết Tề Bạch Mai nhất định sẽ không chịu nhận đâu!
Nghĩ đến thái độ của Tề Bạch Mai trưa hôm nay, dù sao thì trong lòng của Lưu Chí Kiên vẫn cảm thấy có chút lo lắng không yên.
Bởi vì trong lòng có chút căng thẳng, Lưu Chí Kiên hoàn toàn không nhìn thấy, sau khi anh ta ra khỏi bệnh viện, ngay lập tức có một chiếc xe ô tô chầm chậm chạy theo anh ta.
Đến trước cửa nhà của Tề Bạch Mai, lúc này Lưu Chí Kiên mới gửi một tin nhắn cho Tề Bạch Mai.
Không lâu sau, Tề Bạch Mai bước ra khỏi nhà.
Trong tay của Lưu Chí Kiên đang cầm một đóa hoa, lòng bàn tay ra chút mồ hôi, nhìn thấy Tề Bạch Mai, anh ta có chút căng thẳng mỉm cười nhìn sang “Bạch Mai!”.
Thực ra, lúc trước sau khi Lưu Chí Kiên tan làm cũng đến tìm Tề Bạch Mai, nhưng thường là lấy danh nghĩa một người bạn.
Khi Tề Bạch Mai cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, cô ta đã bắt đầu giữ khoảng cách với anh ta.
Hôm nay nhìn thấy Lưu Chí Kiên gửi tin nhắn cho mình, Tề Bạch Mai nhận ra rằng đã đến lúc tìm một cơ hội để nói rõ với Lưu Chí Kiên rồi.
Tề Bạch Mai tiến đến gần, Lưu Chí Kiên nhanh chóng đưa bó hoa trong tay mình sang: “Bạch Mai, Đây là bó hoa tôi mua trên đường đến đây, tặng cho cô này!”
Ánh mắt của Tề Bạch Mai sáng lên, cũng không từ chối sự tốt bụng của Lưu Chí Kiên, cầm lấy bó hoa, nhìn Lưu Chí Kiên một cái, khẽ hỏi: “Sao anh lại nghĩ đến chuyện tặng hoa cho tôi vậy?”
Lưu Chí Kiên xấu hổ sờ sờ lỗ tại: “Tôi...!Tôi cảm thấy cô rất giống hoa hướng dương, luôn tỏa ra ánh nắng ấm áp, giống như ảnh mặt trời vậy!”
Tề Bạch Mai chua đến ê răng, xem ra hôm nay cho dù như thế nào thì cô ta cũng phải nói rõ, nói chung là cô không được làm chậm trễ chuyện của bác sĩ Lưu nữa.
Nghĩ đến đây, Tề Bạch Mai nói: “Bác sĩ Lưu, tôi mời anh đi ăn tối nhé!”
Lưu Chí Kiên cười ngốc nghếch: “Có thật không?”
Tề Bạch Mai nghĩ đến những lời mà hôm nay nhất định phải nói, trong lòng có chút mềm mại: “Tôi vào trong cất hoa trước đã nhé!”
Lưu Chí Kiên mỉm cười gật đầu.
Thực ra, hôm nay thái độ của Tề Bạch Mai đối với Lưu Chí Kiên có chút ngại ngùng, nhưng biết làm sao được, Lưu Chí Kiên từ đầu đến cuối