Tuy rằng Bạch Cẩm Sương biết nấu cơm, nhưng trình độ nấu cơm của cô quả thật không được cho là quá tài giỏi, món ăn làm ra cũng chỉ mang hương vị bình thường mà thôi.
Nhìn Mặc Tu Nhân giống như đang ăn thứ gì quý giá, Bạch Cẩm Sương ngượng ngùng.
Cô mím môi: “Thật ra là em cố tình nấu bữa ăn này để cảm ơn anh đó!”
Mặc Tu Nhân giật mình, vừa ăn cơm vừa cười khẽ ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm Sương: “Cảm ơn anh vì điều gì?”
Bạch Cẩm Sương không chớp mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Cảm ơn anh chuyện sáu năm trước đã từng cứu em nha!”
Mặc Tu Nhân ngây ngẩn cả người, tay anh ăn cơm hơi cứng ngắc: "Chuyện khi nào? Tại sao anh không biết?”
Anh đã cứu Bạch Cẩm Sương? Tại sao anh không có ấn tượng gì?
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân: “Sáu năm trước, đại học Trà Giang, bên hồ bơi!”
Mặc Tu Nhân kinh ngạc nhìn Bạch Cầm Sương, không biết nghĩ tới cái gì, đồng tử hơi co rút lại: “Vậy...!Người đó là em sao?”
Không trách Mặc Tu Nhân lại khiếp sợ như vậy, lúc ấy Mặc Tu Nhân căn bản không chú ý rốt cuộc người anh cứu có bộ dạng gì, lúc ấy anh đến Đại học Trà Giang tìm Tân Vô Đoan có việc, sau khi cứu người lên bờ, thấy người không có việc gì thì vội vàng rời di.
Đánh chết Mặc Tu Nhân cũng không nghĩ tới, lúc trước người anh cứu là Bạch Cẩm Sương.
Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Mặc Tu Nhân, Bạch Cầm Sương không nhịn được cười khẽ: “Có phải hối hận rồi không, lúc trước không ở lại để làm quen với em!”
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, thành thật mà nói: “Hối hận rồi!”
Vừa rồi khi biết người mình cứu là Bạch Cẩm Sương, trong lòng anh hiện lên vô số ý nghĩ, thật sự cực kỳ phức tạp!
Nếu lúc ấy quen biết Bạch Cầm Sương, có phải anh sẽ xua tan ý nghĩ không muốn yêu đương ngày xưa hay không, cũng sẽ không vì bồi thường cho Tổng Chí Nam mà ở bên cạnh cô ta!
Nếu lúc ấy quen biết Bạch Cẩm Sương, có phải anh sẽ ở bên cô luôn hay không, sẽ không để lãng phí sáu năm! Càng không bỏ lỡ mấy năm nay cơ hội chăm sóc cô!
Mặc Tu Nhân thật sự hối hận!
Bạch Cẩm Sương không nghĩ tới cô chỉ đang đùa giỡn với Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân thể mà lại nghiêm túc như vậy.
Cô ấy có chút ngượng ngùng: “Anh đừng nhìn em như vậy, em chỉ trêu chọc anh thôi mà, hơn nữa, chuyện này cũng là do hôm nay em mới nghe được một vị đàn anh lớn tuổi nghe nói từ đầu đó, em chỉ cảm thán chúng ta đã quen biết từ lâu như vậy, mà anh còn có ơn cứu mạng em, em nhất thời cảm thấy duyên phận của chúng ta thật sự là thần kỳ không nói nên lời!”.
Ánh mắt Mặc Tu Nhân âm trầm nhìn Bạch Cầm Sương, giọng nói có chút khàn khàn: “Vậy lúc trước em chưa từng nghĩ tới việc | tìm anh sao?”
Mặc Tu Nhân cũng không phải muốn Bạch Cẩm Sương báo đáp ân cứu mạng của mình, chỉ là nếu lúc trước quen biết Bạch Cẩm Sương, anh và Bạch Cẩm Sương có thể ở bên nhau sớm hơn rồi!
Sức hấp dẫn của Bạch Cẩm Sương đối với anh, không ai rõ ràng hơn chính anh cả!
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân, không nhịn được thở dài: “Lúc trước em cho rằng Trịnh Hoài Thanh là người đã cứu em!”
Mặc Tu Nhân ngây ngẩn cả người, không biết anh nghĩ tới điều gì mà vẻ mặt có chút cứng ngắc: “Cho nên, em vì báo đáp ân cứu mạng mới ở cùng anh ta?”
Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân có phản ứng lớn như vậy thì có chút không được tự nhiên: “Cũng không hẳn chỉ vì chuyện này! Còn có những lý do khác nữa!”
Mặc Tu Nhân mím chặt môi, cô ấy nói vẫn có một phần nguyên nhân là bởi vì ân cứu mạng này!
Mặc Tu Nhân giờ phút này vừa ảo não vừa hối hận, lúc trước vì sao anh lại sốt ruột muốn đi như vậy, vậy mà lại lướt qua cuộc đời của Bạch Cẩm Sương!
Chỉ cần nghĩ đến sự phản bội sau này của Trịnh Hoài Thanh đối với Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân lại tức giận đến nỗi muốn giết người!
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân cả người đầy sát khí, không nhịn được đưa tay ra túm lấy tay áo Mặc Tu Nhân, nhẹ nhàng lac lu:
“Mặc Tu Nhân...!Anh đừng tức giận nha, những chuyện đó đều đã qua rồi, hôm nay em nói cho anh biết những chuyện này chủ yếu là vì cảm ơn ân cứu