Vẻ mặt Lưu Chí Kiên phức tạp nhìn cô ta: “Anh...!Anh cứ nghĩ đến, sau ngày mai, cũng có thể không nhìn thấy cô nữa, trong lòng tôi có chút khó chịu!”
Tề Bạch Mai nhíu mày: “Anh không phải về nông thôn viện trợ y tế một năm sao? Sao có thể không gặp tôi được?”
Lưu Chí Kiên nghĩ đến chính mình vì tiền đồ, phải hoàn toàn buông bỏ người mà mình thích này, trong lòng có chút khó chịu không nói rõ được: “Là về nông thôn một năm, nhưng, sau đó sẽ bị điều đi phân viện ở thành phố khác!”
Vẻ mặt của Tề Bạch Mai lập tức trầm xuống, cô ấy không nghĩ tới, Vân Thành Nam ra tay lại tuyệt tình đến như vậy.
Đây không phải là ý không thích người nào thì lập tức đuổi đi hay sao?
Lưu Chí Kiên dạ quang lướt qua, nhìn thấy Vân Thành Nam còn đang ở đường đối diện, anh ta mím môi nói: “Xem như chúng ta sau này có thể không còn gặp nhau nữa, tôi có thể...!ôm cô một cái được không?”
Tề Bạch Mai giật mình, lập tức vô cùng “Hào phóng” vươn hai tay, cho Lưu Chí Kiên một cái ôm rất lớn: “Có thể chứ, không phải là ôm một cái thôi sao!”
Cải ôm này của cô ấy tràn ngập tình nghĩa anh em, khiến cho Lưu Chí Kiên có chút bất đắc dĩ, nhịn không được nhẹ nhàng lắc đầu cười cười.
Quên đi, coi như là lần cuối cùng lại gây sức ép một chút cho Vân Thành Nam đi, ai bảo anh ta giở trăm phương nghìn kế, khiến anh ta phải rời khỏi thành phố Trà Giang!
Mặc dù anh ta quả thực là gấp rút muốn chạy đi để được thăng chức, nhưng, điều này cũng không thể quá dễ dàng cho Vân Thành Nam như vậy được.
Nghĩ đến đây, Lưu Chí Kiên nhếch môi: “Tôi đưa cô trở về nhé, Bạch Mai!”
Tề Bạch Mai lắc đầu: "Không cần đầu, tôi còn có chút việc, anh cứ đi trước đi!”
Lưu Chí Kiên nghe thấy cô ta nói như vậy, chỉ có thể gật đầu: “Vậy được, nếu có chuyện gì, lập tức gọi điện thoại cho tôi nhé!”
Tế Bạch Mai gật đầu, vẫy vẫy tay, cầm chìa khóa xe rời đi.
Vân Thành Nam nhìn thấy một màn Tề Bạch Mai chủ động ôm Lưu Chí Kiên, trong lòng anh ta cực kỳ không thoải mái.
Anh ta chỉ thiếu điều xông lên, kéo hai người tách ra.
Trong lòng anh ta hơi buồn bực, trước đây rõ ràng anh ta không thích Tề Bạch Mai, nhưng, bây giờ anh ta lại đang làm cái gì đây?
Vân Thành Nam vào văn phòng, nhốt mình ở bên trong, điều chỉnh lại cảm xúc.
Ai biết, anh ta ngồi còn chưa nóng mông, cửa văn phòng đã bị người thô lỗ đập vang rồi.
Vân Thành Nam nhíu mày, đứng dậy đi mở cánh cửa đã bị anh ta khóa trái ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Tề Bạch Mai.
Anh ta không nhịn được nhíu mày: “Cô tới đây làm gì?
Tề Bạch Mai hừ lạnh một tiếng: “Anh nói xem?”
Vân Thành Nam nhíu mày nhìn Tề Bạch Mai: "Cô có chuyện gì thì cứ nói, đừng hành xử kỳ lạ như vậy!”
“A...” Tề Bạch Mai khiếp sợ nhìn Vân Thành Nam: “Tôi hành xử kỳ quái chẳng lẽ không phải là do anh trăm phương nghìn kế, anh còn có mặt mũi nói tôi sao, những chuyện anh đã làm, anh không biết hỏi lòng có hổ thẹn hay không sao?”
Trong lòng Vân Thành Nam, rõ ràng là hy vọng Tề Bạch Mai giống như trước đây, thường xuyên đến văn phòng tìm anh ta, anh ta cũng không hy vọng, Tề Bạch Mai và Lưu Chí Kiên có nhiều tiếp xúc, cho nên hai ngày này, mới có thể giở chút thủ đoạn, điều Lưu Chí Kiên đi.
Nhưng, anh ta không nghĩ tới, Tề Bạch Mai đến đây với thái độ này.
Anh phiền muộn nghiêm mặt: “Tôi đã làm làm ra tội ác tày trời gì, vì sao phải hỏi lòng có hổ thẹn hay không? Tề Bạch Mai, cô nói tôi thì cũng phải tìm một cái lý do chứ, đừng la lối om sòm không có lí do, nơi này không phải nhà họ Tề của cô đâu?”
Tề Bạch Mai hoài nghi chỉ vào chính mình: “Anh nói cái gì? Tôi la lối om sòm sao? Là phẩm hạnh của anh không xứng địa vị, làm viện trưởng bệnh viện, không suy nghĩ vấn đề năng lực của bác sĩ, ngược lại bởi vì đối phương có ân oán cá nhân với anh, thì tùy tiện vận dụng thủ đoạn đuổi người ta tới nông thôn, Vân Thành Nam, mệt cho tôi còn từng thích anh, anh thế nào lại là người như thế!”
Sắc mặt Vân Thành Nam