**********
Chương 536: Tôi oán trách ông ta
Ánh mắt của Đỗ Yến Oanh thoáng chốc trở nên lạnh lẽo: “Bạch Cẩm Sương đang ở Trà Giang đã nhiều năm như vậy mà ông ta cũng không tìm được con của mình, lí do gì tôi phải đi gặp ông ta cơ chứ!”
Đàm Phi Tuấn hít một hơi sâu: “Kỳ thật, nhưng còn một chuyện tôi chưa nói với bà, bên phía Trà Giang có đồn đại rằng, Tổng Đình Nguyên đã nhận lại được con gái ruột của mình rồi.
Thế nhưng sau hai ngày tôi điều tra, mới phát hiện được cô gái mà ông ta nhận làm con gái ruột lại không phải là Bạch Cẩm Sương, tất cả chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tôi cũng không thể xác định được, nhưng mà tôi có thể bảo đảm rằng là Bạch Cẩm Sương thật sự là con gái ruột của bà!”
Nghe được lời này, đáy mắt của Đỗ Yến Oanh tràn đầy sự thất vọng: “Ngay cả con gái ruột của mình mà còn không nhận ra được thì tôi còn mong đợi điều gì ở ông ta nữa chứ!”
Mấy năm nay, bà ta không phải không nghĩ về việc quay lại với Tổng Đình Nguyên, chỉ là mỗi khi nghĩ đến việc mất đi con gái, nghĩ đến thái độ của nhà họ Tống, trong lòng bà ta như bị rỉ máu.
Năm mà bà ta đánh mất con gái, lúc đó bà ta thật sự rất đau khổ, sau khi đi bác sĩ để kiểm tra kết quả là bà ta không thể sinh nở được nữa.
Những đám người của nhà họ Tống đã vì chuyện này gây áp lực đến Tổng Đình Nguyên, nên ông ta đã phải đi nhận nuôi một đứa con.
Khi Tổng Đình Nguyên cho rằng bọn họ bị mất đi một đứa con gái, cho nên đã nhận nuôi về một đứa con gái, không ai biết rằng trong lòng của Đỗ Yến Oanh vô cùng để ý chuyện này.
Cho đến sau này, Tống Đình Nguyên đã trở thành chủ của nhà họ Tống, có thể quyết định bất kỳ chuyện gì.
Nhưng Đỗ Yến Oanh vốn không hề quan tâm đến chuyện này, bà ta chỉ hy vọng là con gái của mình còn sống, bà ta chỉ nghĩ đến việc tìm lại con gái của mình mà thôi!
Cho nên bà ta quyết định rời khỏi nhà họ Tống, ẩn nấp không để lại một chút dấu vết.
Nếu lần này tìm được con gái ruột, bà ta quyết định sẽ trở về nước một chuyến!
Đàm Phi Tuấn nhìn khuôn mặt đau khổ của Đỗ Yến Oanh, không biết an ủi bà ta như thế nào.
“Bây giờ chúng ta ra sân bay nhé?”
Đỗ Yến Oanh gật đầu: “Ừ, đi thôi!”
Buổi sáng hôm sau, Bạch Cẩm Sương nhận được tin tức.
Trong cuộc thi thiết kế trang sức Thế Kỷ, một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước đã giành
được giải á quân của cuộc thi.
Cho nên cuộc thi trang sức Thế Kỷ và các nhà tổ chức liên quan đến cuộc thi đã dự định đề xuất ra một buổi dạ tiệc trang sức, để có thể cùng nhau chúc mừng nhà thiết kế nổi tiếng này, bởi vì dạ tiệc trang sức sẽ được tổ chức ở Trà Giang, sẽ đặc biệt mời các nhà thiết kế và các nhà sản xuất ngành trang sức đến tham gia đêm tiệc.
Triệu Văn Vương hiện tại đang là tổng giám sát của bộ phận thiết kế, anh ta cầm một xấp thư mời và phát cho các nhà thiết kế khác còn nói cho mọi người: “Dạ tiệc trang sức lần này, được coi như là một sự kiện lớn của ngành thiết kế trong nước, sẽ có rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng trong nước tham dự.
Hơn nữa, nghe nói lần này còn có một nhà thiết kế đã từng làm bạn giám khảo cho cuộc thi trang sức Thế Kỷ cũng muốn tham gia! Mọi người nếu có thời gian thì đừng bỏ lỡ nhé!”
Khi Bạch Cẩm Sương mở lá thư mời ra nhìn thấy thời gian và địa điểm trên lá thư thì đôi môi cô khẽ mỉm lại.
Lúc tám giờ tối tại khách sạn Ngũ Nhất, cô thực sự có chút hoài nghi rằng có phải Triệu Văn Vương đã biết được sẽ có sự xuất hiện của nhà thiết kế đã từng làm ban giám khảo của cuộc thi trang sức Thế Kỷ cho nên mới vội vàng làm thật nhiều thư mời để mọi người đều có thể gặp gỡ được người đó.
Dù sao thì trang sức Hoàng Thuỵ là tập đoàn sản xuất trang sức đứng đầu trong nước, mặt khác còn có nhà thiết kế nổi tiếng xuất hiện, người của Hoàng Thuy có khả năng sẽ không để tâm đến chuyện này.
Buổi tối, đã đến