Tuyệt đối không nhân nhượng Trịnh Hoài Thanh nổi giận xoay người: “Muốn chết à? Tên nào chán sống dám...”
Anh ta nghiêng đầu, thì thấy gương mặt không có chút biểu cảm của Mặc Tu Nhân, lời nói của anh ta lập tức mắc kẹt trong cổ họng.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Mặc Tu Nhân, lập tức có chút mất tự nhiên: “Anh...!
Sao anh lại tới đây?”
Mặc Tu Nhân lạnh nhạt nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, lời ít mà ý nhiều: “Ăn cơm!”
Sau khi anh nói xong, hất tay Trịnh Hoài Thanh ra, lấy một chiếc khăn tay trong túi chậm rãi lau ngón tay, giống như dính phải thứ gì bẩn.
Sắc mặt Trịnh Hoài Thanh trở nên khó coi.
Bạch Cẩm Sương không nhịn được khóe miệng giật giật hai lần.
Anh ném khăn tay vào trong thùng rác, bảo vệ Bạch Cẩm Sương ở sau người theo bản năng, rồi nhíu mày nhìn thoáng qua Trịnh Hoài Thanh: “Sao anh biết tôi kết hôn với Bạch Cẩm Sương?”
Vừa rồi anh tới đây ăn cơm, từ xa đã thấy Trịnh Hoài Thanh và Bạch Cẩm Sương đứng cãi vã, vẻ mặt Trịnh Hoài Thanh hung ác tuyên bố muốn tố cáo chuyện anh và Bạch Cẩm Sương kết hôn.
Mặc Tu Nhân chỉ cảm thấy buôn cười, chuyện anh kết hôn, khi nào thành cán chuôi để người khác uy hiếp rồi! Trịnh Hoài Thanh nhìn Mặc Tu Nhân, lập tức sợ hãi: “Bạch...!
Bạch Linh Lan nói với tôi!”
Đôi mắt Mặc Tu Nhân nheo lại đầy nguy hiếm: “Vậy anh cảm thấy chuyện này có thể uy hiếp được tôi sao?”
Trịnh Hoài Thanh lúng túng nhìn Mặc Tu Nhân không hé răng.
Lúc này cuối cùng Triệu Văn Vương cũng đuổi tới, nhỏ giọng ghé vào tai anh nói thâm: “Tổng giám đốc, sáng nay Bạch Linh Lan tự sát, lên đầu đề tin tức, cô ta nói cô ta là chị em với cô Bạch, lúc trước bị Trịnh Hoài Thanh lừa, không biết anh ta một