Bạch Cẩm Sương thành thật nói: “Anh ấy muốn trước khi em kết hôn đến gặp em một lần, có thể là vì trước đây anh ấy vẫn chăm sóc em giống như anh trai, cho nên bây giờ em kết hôn, anh ấy muốn dùng thân phận ngày trước để nói chuyện với em chăng!” “Ồ, em đã đồng ý rồi à?” Mặc Tu Nhân hỏi.
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Mặc Tu Nhân, muốn nhìn thật kỹ biểu cảm của anh: “Anh không hy vọng em đồng ý à?"
Mắt Mặc Tu Nhân lóe lên: “Không có gì, nếu em muốn gặp...!Thì cứ đi đi, anh tin tưởng em mà!” Nếu như Bạch Cẩm Sương thực sự thích anh trai thì cũng sẽ không chọn mình, anh tin tưởng Bạch Cẩm Sương, cũng tin tưởng vào chính mình.
Chỉ là cứ nghĩ đến chuyện anh trai và Bạch Cẩm Sương gặp riêng thì trong lòng lại thấy khó chịu, thế nhưng, chuyện này vẫn trong tầm kiểm soát
Sau khi Vân Thành Nam đưa Tề Bạch Mai về cũng lập tức lái xe về nhà.
Kết quả là vào đến phòng khách lại thấy mẹ ngồi trên sô pha, mặt không biểu cảm nhìn mình.
Vân Thành Nam giật mình: “Mẹ...!Sao giờ mẹ vẫn còn chưa ngủ?”
Trần Ngọc Mai liếc con trai, đôi mắt sáng rực lên: "Gần đây mẹ có nghe thấy mấy chuyện, muốn tâm sự với con!”
Trần Ngọc Mai là một quý phu nhân điển hình, sau khi bà ta gả đến nhà họ Vân, trong mắt tất cả mọi người, bà ta là người đại diện cho sự nhân hậu, thông minh và tạo nhã.
Thế nhưng Vân Thành Nam biết là không phải như vậy, mẹ anh ta là một người có tính kiểm soát vô cùng cao.
Tuy bố anh ta là tổng giám đốc của bệnh viện Việt Đức thế nhưng nhiều năm nay đều phải sống dưới sự kiểm soát của mẹ, nhưng vì bố yêu mẹ cho nên sẵn lòng để bà ta kiểm soát.
Tuy nhiên, Vân Thành Nam thì lại không muốn như thế.
Nghe lời nói của mẹ, anh không nhịn được mà nhíu mày: “Chuyện gì a?”
Anh ta là một người con hiếu thảo, đến sinh nhật mẹ thì anh ta sẽ đặc biệt đi tìm người làm trang sức tặng bà ta, khi bà ta cần thể diện thì cho dù anh ta không muốn cũng sẽ làm theo lời bà ta.
Thế nhưng tối nay sau khi về nhà, khi nhìn thấy mẹ thì ngay lập tức anh ta đã có dự cảm không lành.
Quả nhiên, Trần Ngọc Mai vừa mở miệng, sắc mặt Vân Thành Nam đã trầm xuống.
Bà ấy nói: “Thành Nam, mẹ nghe nói con hẹn hò với đứa con gái nhà họ Tề phải không?”
Vân Thành Nam kinh ngạc: “Mẹ nghe ai nói vậy?” “Con nói cho mẹ biết, đúng hay không!” Thái độ của Trần Ngọc Mai vẫn hung hãng như mọi khi.
Vân Thành Nam nhíu mày: “Đúng thì sao, lẽ nào đến người con thích con cũng không có quyền lựa chọn hay sao?”
Trần Ngọc Mai sắc mặt khó coi: “Thành Nam, bây giờ con biết yêu đương rồi nên không thèm nghe lời mẹ nói nữa có đúng không? Mẹ nghe người ta nói con gái nhà họ Tề kia, nhà bọn họ mới chỉ phất lên gần đây, mẹ con bé đó còn không được giáo dục tử tế, gia đình như thế, nói khó nghe thì là gia đình ít học, còn nhà chúng ta là như thế nào, làm sao con có thể tự ý chọn vợ tương lai trong một gia đình như thế này cơ chứ?”
Nghe những lời này xong, Vân Thành Nam thất vọng nhìn Trần Ngọc Mai: “Cho nên là, con muốn chọn vợ cũng phải xem thái độ người nhà sao?”
Trần Ngọc Mai tỏ vẻ đương nhiên: “Lẽ nào không phải sao? Nhà chúng là gia đình gia giáo, là gia đình có truyền thống y học, nếu con còn chưa hiểu thì mẹ sẽ nói rõ ràng cho con nghe, cả chú và bác con có ai không phải là nhân vật lớn trong ngành y đâu, mấy thế hệ nhà chúng ta đều là những người có học! Bệnh viện Việt Đức trong nước lại càng có tiếng! Con chọn một đứa con gái như thế, cô ta có tiếng nói chung với con không? Con không biết đám người thượng lưu kia bàn tán về mẹ con bé đó thế nào đâu, có mẹ như thế thì làm sao mà dạy dỗ con gái tốt được!”
Mặt Vân Thành Nam cuối cùng cũng trở nên lạnh lùng: “Mẹ, mẹ đừng nói cô ấy như thế, con giận thật đấy!”
Sắc mặt Trần Ngọc Mai cũng không khá hơn: “Con xem xem, bây giờ mẹ tùy ý nói cô ta mấy câu thì con đã tức giận với mẹ rồi, sau này thì sao? Mẹ không chấp nhận đứa con gái như thế bước chân vào nhà họ Vân đâu!”
Vân Thành Nam kích động, cố nén tức giận: “Mẹ thôi đi! Là con muốn cưới cô ấy, là con muốn ở bên cạnh cô ấy, liên quan gì đến mẹ cơ chứ, còn nữa, bọn con chỉ mới bắt đầu hẹn hò, mẹ không thể kiềm chế tính ham muốn kiểm soát của mẹ được à?"