Đáy mắt Bạch Cẩm Sương hiện lên sự lạnh lùng: “Cho nên anh thật sự đi xem mắt sau lưng cô nàng ngốc Tề Bạch Mai đấy à?”
Vân Thành Nam vô thức nắm chặt hai tay, vẻ mặt có phần khó hiểu: “Không phải như cô nghĩ đâu!” “Vậy là như thế nào?” Bạch Cẩm Sương bình tĩnh nhìn anh ta: “Vân Thành Nam, tôi muốn nghe anh giải thích, nếu không tôi không biết tôi lựa chọn không nói cho bạn tôi biết, để cô ấy bị lừa gạt rốt cuộc là đúng hay sai, anh vừa yêu đương với cô ấy, vừa đi xem mắt với người khác, anh thế này là dẫm đạp lên tình cảm của cô ấy!”
Bạch Cẩm Sương nói xong lời cuối cùng, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi, cảm xúc cũng dần trở thành phẫn nộ.
Vân Thành Nam nhếch môi: “Tôi có thể giải thích!” Anh ta dứt lời, nhìn thoáng qua Tần Vô Đoan.
Tần Vô Đoan nhíu mày, chợt nghe Bạch Cẩm Sương nói: “Anh Vô Đoan, anh cứ về trước đi, em còn chút việc cần xử lý!
Đôi mắt Tần Vô Đoan khẽ động, đứng lên nói: “Được, anh đi trước đây, khi nào em về nhớ nhắn tin cho anh biết nhé!” Bạch Cẩm Sương gật đầu, Tần Vô Đoan đứng dậy rời di.
Sau khi Tần Vô Đoan rời khỏi, cả người Vân Thành Nam lập tức uể oải xuống như mất hết sức lực, ngồi ở đối diện Bạch Cẩm Sương.
Anh ta nhìn thoáng qua Trình Ngọc Viện ở phía xa, nói: “Tôi không biết, buổi chiều hôm nay tôi đến đây thì gặp được cô ta, mẹ tôi nói mẹ muốn gặp tôi nên mới lừa tôi đến.
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Không phải ngày nào anh cũng có thể gặp được mẹ anh ở nhà à?”
Vân Thành Nam cười khổ một tiếng, kể lại chuyện tối qua cho Bạch Cẩm Sương nghe: “Đây cũng là lý do tôi không muốn nói cho Bạch Mai, tôi muốn tự mình xử lý tốt chuyện này, không muốn cô ấy lo lắng, cô cũng biết nếu để cô ấy liên lụy vào thì mẹ tôi nhất định sẽ ức hiếp cô ấy mà!”
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy sự đau lòng tràn ngập trong đôi mắt Vân Thành Nam.
Tâm trạng của cô có phần phức tạp, nghĩ đến vấn đề tối qua cô và Tề Bạch Mai thảo luận, chính là nói về chuyện sau này Tề Bạch Mai ra mắt ba mẹ chồng, không ngờ rằng còn chưa gặp mặt mà mẹ chồng tương lai đã không muốn nhìn thấy cô ấy đến như vậy!
Tâm trạng Bạch Cẩm Sương có phần không tốt: “Anh cảm thấy với thái độ này của mẹ thì anh có thể nói rõ được với cô ấy à? Nếu anh tiếp tục lừa dối thì sợ rằng khi Bạch Mai biết được chân tướng sẽ rất đau lòng!”
Vân Thành Nam vươn tay xoa mi tâm: “Cho nên tôi muốn nói rõ chuyện này với Trình Ngọc Viện, nếu ý mẹ tôi là muốn tôi và Trình Ngọc Viện ở bên nhau, tôi nghĩ có lẽ trong lòng Trình Ngọc Viện cũng hiểu rõ, tôi sẽ nói cho cô ta tôi đã có bạn gái rồi, đó là mối quan hệ muốn tiến tới hôn nhân, nhiều nhất tôi chỉ coi cô ta là bạn, hy vọng cô ta đừng vượt qua ranh giới! Còn nữa, không cho Bạch Mai biết là vì tốt cho cô ấy, nếu cô ấy biết mẹ tôi không thích cô ấy như vậy, nhất định sẽ rất khó chịu, về phần mẹ tôi dùng cách này để gây khó xử cho tôi, cô ấy có biết cũng không làm được gì, tôi chỉ muốn cô ấy vui vẻ, tôi sẽ giải quyết những chuyện còn lại!”
Vốn dĩ Bạch Cẩm Sương còn muốn khuyên nhủ Vân Thành Nam, nhưng nghe được cách xử lý mà Vân Thành Nam nói, cô đột nhiên yên lặng không nói gì.
Có lẽ không nói cho Tề Bạch Mai biết là đúng đắn!
Chỉ là cô nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cũng hoảng hốt: “Tôi hiểu được, Bạch Mai mà biết chuyện cũng sẽ rất khó chịu, tôi cũng biết anh thích cô ấy ở tính cách sáng sủa hoạt bát, vô ưu vô lo, nếu có một ngày cô ấy biết thái độ của mẹ anh đối với cô ấy, tôi sợ cô ấy sẽ bị đả kích rất lón!"
Vân Thành Nam mím mối: “Cẩm Sương, bên phía mẹ tôi, tôi sẽ xử lý, tôi sẽ cố gắng hết sức để bà thay đổi cái nhìn đối với Bạch Mai, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu tủi hờn, cũng sẽ không lừa gạt cô ấy, tôi chỉ là giấu diếm có thiện ý mà thôi, tôi nghĩ có một số lúc anh Mặc cũng sẽ giấu cô một số chuyện rồi tự mình đi giải quyết, về lý thì cũng như nhau, tôi hy vọng Bạch Mai có thể mãi mãi vui vẻ sống dưới ánh mặt trời, chuyện trong bóng đêm cứ để tôi xử lý là được! Hy vọng cô giấu giúp tôi, có được không?”
Nghe anh ta nói như thế, Bạch Cẩm Sương không thể nói được gì nữa, cô thở dài bất đắc dĩ: “Đi đi, tôi tôn trọng quyết định của anh!”
Vân Thành Nam nhẹ nhàng thở ra: “Vậy tôi đi trước đây!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Vân Thành Nam rời đi.
Có lẽ những thứ khác cô không hiểu được, nhưng câu nói hy vọng