Trần Ngọc Mai suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Hôm nay Ngọc còn có việc bận khác nữa đúng không?”
Trình Ngọc Viện không biết Trần Ngọc Mai hỏi cô ta cái này làm gì, nhưng mà, cô ta vẫn nói thật.
Dẫu sao, hôm nay cô ta cũng thật sự có việc bận.
Cô ta nói: “Có mấy người bạn biết con trở về, cố ý tổ chức cho con một bữa tiệc, gọi con qua đó, chờ lát nữa chắc con sẽ không có thời gian!”
Trần Ngọc Mai lại cười cười: “Không sao cả, có chuyện thì con cứ đi đi, như vậy mới giống con gái nhà quyền quý.
Tham gia tiệc này tiệc kia một chút, giữ gìn giáo dưỡng và lễ nghi, không giống như Tề Bạch Mai đó..."
Trần Ngọc Mai nói một hồi, đột nhiên lỡ miệng, biểu cảm bà ta cứng lại.
Dẫu sao, mới vừa rồi bà ta còn nói với Trình Ngọc Viện, bà ta không biết chuyện Thành Nam có bạn gái, kết quả, mới không bao lâu, bà ta đã tự vả miệng mình rồi.
Nhưng mà Trình Ngọc Viện dường như không nghe được lời của Trần Ngọc Mai vậy, cười nói: “Bạn con nói, cô ấy đã sắp xếp tiệc cho con ở trên du thuyền, xong rồi con sẽ gửi hình cho dì xem!”
Trần Ngọc Mai nghe được Trình Ngọc Viện tỉnh rụi cho bà ta một cái bậc thang, càng thêm hài lòng đối với cô ta hơn.
Bà ta cười gật đầu: “Được được được, dì chờ hình của con!”
Trình Ngọc Viện đi không bao lâu, Trần Ngọc Mai lập tức gọi điện thoại cho Vân Thành Nam.
Lúc này Vân Thành Nam đã vào rạp chiếu phim cùng với Tề Bạch Mai, kết quả, Trần Ngọc Mai gọi điện thoại tới.
Vân Thành Nam cúp máy hai lần, kết quả, Trần Ngọc Mai vẫn kiên nhẫn gọi đến.
Vận Thành Nam trong lòng phiền muộn, nhưng lại sợ trong nhà thật sự có chuyện gì, chỉ có thể thấp giọng nói với Tề Bạch Mai: "Bạch Mai, anh đi ra ngoài nghe điện thoại một chút, em chờ anh nhé!”
Tề Bạch Mai ngồi ở chỗ ngồi, gật đầu một cái.
Nhìn bóng lưng Vân Thành Nam rời đi, Tề Bạch Mai không nhịn được siết chặt tay, biểu cảm có chút khổ sở.
Thật ra, nghe Bạch Cẩm Sương và Vân Thành Nam nói, mẹ Vân Thành Nam không thích mình, cô ất thật sự rất buồn.
Nhưng mà, cô ấy không muốn biểu hiện ra ngoài, khiến cho Vân Thành Nam lo lắng.
Nghĩ đến Trình Ngọc Viện đó, trong lòng cô ấy lại khó chịu, rốt cuộc cô ấy có chỗ nào không bằng cô gái đó đâu, tại sao mẹ của Vân Thành Nam lại không thích cô ấy, bà ấy cũng chưa từng gặp cô ấy cơ mà...!
Vân Thành Nam đi ra bên ngoài, nhận cuộc gọi, hạ thấp giọng: “Mẹ gọi điện thoại cho con rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ?”
Trần Ngọc Mai nói: “Thành Nam, trước đó con đã đồng ý với mẹ cái gì, con đã quên rồi sao?”
Vân Thành Nam nghe giọng điệu dấy binh hỏi tội của Trần Ngọc Mai, giọng nói lạnh xuống: “Con đã đồng ý cái gì cơ chứ?”
Trần Ngọc Mai trầm giọng nói: “Con đã nói, không nói cho Ngọc Viện biết chuyện con có bạn gái, cũng sẽ không chọc cho con bé mất hứng, bây giờ rõ ràng là con nuốt lời, không phải sao?”
Biểu cảm Vân Thành Nam khó coi đến cực điểm: “Sao con lại không biết con đã đồng ý với mẹ nhỉ, rốt cuộc là con đồng ý với mẹ, hay là mẹ uy hiếp con phải đồng ý đây.
Mẹ, chính mẹ không biết sao?”
Trần Ngọc Mai ở bên kia im lặng một lát: “Được, coi như là mẹ uy hiếp con đi, vậy con làm như thế, không sợ mẹ đi tìm Tề Bạch Mai đó sao?”
Vân Thành Nam căng mặt, nắm chặt điện thoại di động, giọng điệu giễu cợt: “Là Trình Ngọc Viện tố cáo với mẹ rồi sao?”
Giọng Trần Ngọc Mai trong trẻo lạnh lùng: “Con suy nghĩ nhiều rồi, bệnh viện xảy ra chuyện gì, tự nhiên sẽ có người nói cho mẹ biết!”
Trần Ngọc Mai nhắc tới điểm này