Bạch Cẩm Sương: “Lâm Kim Thư kể chuyện cười cũng nhạt nhẽo!”
Tề Bạch Mai: “Tớ đang rất tức giận, các cậu rốt cục là có thấy tin tức của tớ không!”
Bạch Cẩm Sương: “Nói đi, đừng gắng sức quá, nếu không bọn tớ đã không cho cậu cơ hội nói rồi, sẽ làm cậu ngột ngạt mất!”
Tề Bạch Mai: “Hãy nhìn sự khinh bỉ của tớ đi!”
Tề Bạch Mai: “Trình Ngọc Viện cũng ở cùng nhà với Vân Thành Nam!”
Lâm Kim Thư: “Hả...”
Bạch Cẩm Sương: “Có cảnh gặp mặt tình địch, đặc là biệt cảnh đánh ghen tột độ!”
Tề Bạch Mai: “Tớ say rồi, rốt cuộc các cậu muốn làm gì hả?”
Bạch Cẩm Sương: “Cái gì, không có cảnh đánh ghen tột độ à, nói vậy, Trần Ngọc Mai muốn chỉnh đốn Trình Ngọc Viện!”
Tề Bạch Mai: “Ha ha ha ha, cậu thật thông minh, ban đầu tớ chính là muốn nói cho hai cậu tin tốt này, bày tỏ một chút niềm vui sướng của tớ, bây giờ tốt rồi, một chút vui sướng cũng không có, hai người các cậu trong phút chốc sẽ cho tớ trở về hình dạng ban đầu!”
Bạch Cẩm Sương: “Hãy gọi tớ là Bạch thông minh! Cậu trở về hình dạng ban đầu không tốt hay sao? Đây không phải là vì vui quá hóa buồn à?”
Lâm Kim Thư: “Chỉ có tớ cảm thấy Bạch thông minh có chút kì dị sao?”
Tề Bạch Mai: “Đúng vậy, Bạch Bạch tài giỏi!"
Bạch Cẩm Sương: “Bạch Bạch là ai, ở đâu vậy?”
Tề Bạch Mai: "..."
Lâm Kim Thư: “Chuồn thôi chuồn thôi, Bạch Mai cậu tranh thủ thời gian đừng chơi điện thoại nữa, để mẹ của Vân Thành Nam nhìn thấy không tốt đâu!”
Tề Bạch Mai nhìn thấy tin nhắn này, lập tức cất điện thoại, đảo mắt một vòng, may mắn không ai chú ý đến cô.
Chưa được bao lâu.
Người giúp việc tới nói đã dọn cơm rồi.
Họ đến nhà ăn, Vân Trung Hào từ trên lầu đã xuống.
Ông ấy liếc nhìn đứa cháu họ, mở miệng nói: “Ăn cơm đi!”
Ông ấy biết khoảng thời gian này, vợ và con trai không ngừng xảy ra mâu thuẫn, nhưng mà, người vợ luôn ngang ngược, có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ.
Những năm qua ông ấy cũng không thể làm gì trái ý bà ta được, việc gì cũng chỉ có thể thuận theo bà ta.
Bây giờ, ông ấy càng lúc càng không quản được mọi thứ, với lại, những mâu thuẫn này, sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát, chỉ cần đến một mức độ nhất định, ông ấy cũng sẽ không giải quyết được.
Chỉ có điều, một số chuyện xảy ra lần này cũng khiến ông ấy có chút bất ngờ.
Không khí trên bàn ăn của nhà họ Vân có chút yên tĩnh, mọi người ăn cơm tối trong im lặng.
Rất nhanh bữa tối đã ăn xong rồi, Vân Trung Hào đột nhiên mở miệng: “Ngọc Viện, bố mẹ cháu gần đây sao rồi?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Trình Ngọc Viện thay đổi gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô ta cười gượng gạo: “Họ gần đây rất tốt ạ!”
Vân Trung Hào liếc nhìn cô ta với vẻ mặt phức tạp, không nói lại lời nào nữa.
Trần Ngọc Mai mặt lạnh lùng nói: “Nếu họ vẫn rất tốt, vì sao lại để cho cháu làm những việc không nên trên bàn tiệc chứ!”
Trần Ngọc Mai đã dồn nén một ngày rồi, bây giờ cuối cùng bà ta cũng nhịn không nổi nữa.
Đôi mắt của Trình Ngọc Viện hơi mở to, điệu cười trên mặt cũng không giữ được nữa.
"Cái gì...!Cái gì mà việc không nên có trên bàn tiệc ạ, dì à, cháu không biết dì đang nói cái gì!”
Trần Ngọc Mai cười khẩy: “Tất cả là vì chuyện này, còn giả vờ với tôi phải không!”
Trình Ngọc Viện nắm chặt tay: “Cháu không biết rốt cuộc là dì có ý gì, với lại cháu giả vờ cái gì chứ!”
Trần Ngọc Mai nheo mắt: “Vốn dĩ tôi vẫn muốn để lại cho cô ít mặt mũi, vậy mà cô không biết xấu hổ, vậy tôi cũng không có khách khí gì nữa, những chuyện bạn bè cô gần đây đăng lên, tất cả là gì, cô cho rằng tôi không biết gì à!”
Trình Ngọc Viện trong chốc lát nắm chặt váy, tất cả mọi người sững sờ