**********
Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn cô, cảm thấy trong lòng rối tung rối mù, giống như bánh đa ngâm trong nước ấm, cũng giống như sắp bị hòa tan.
Đúng lúc này, đột nhiên có người đi đến nói bên tại Tần Hạo một câu, Tần Hạo lập tức đứng phắt dậy.
Bỗng chốc, ánh mắt mọi người lập tức rời khỏi người cô dâu, chuyển qua người Tần Hạo.
Mặc Tu Nhân nhíu mày nhìn ông ta.
Sắc mặt Tần Hạo có phần khói coi, dường như ông ta muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại yên lặng không nói.
Lúc này, Triệu Văn Vương đột nhiên hoảng hốt chạy lên sân khấu, đưa điện thoại cho Mặc Tu Nhân, thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Mặc, không tốt! Bà Tần bị Tống Chí Nam bắt đi rồi! Cô ta đang gọi điện thoại đến đây!"
Mặc Tu Nhân sửng sốt, đôi mắt nguy hiểm nheo lại.
Anh để Triệu Văn Vương bảo vệ cho Bạch Cẩm Sương, chỉ là anh lại không ngờ rằng Tống Chỉ Nam lại xuống tay với mẹ.
Sắc mặt Mặc Tu Nhân căng thẳng, anh nhìn Bạch Cẩm Sương ở phía xa.
Dường như Bạch Cẩm Sương cũng nhận ra có điều không đúng, cô đứng ở trên thảm đỏ cùng Tần Vô Đoan, không tiếp tục bước về phía trước.
Khách khứa thấy vậy thì đều bắt đầu ồn ào lên.
Đàm Phi Vũ ngồi ở góc sáng sủa, đang phát trực tiếp hôn lễ cho Đàm Phi Tuấn và Đỗ Yến Oanh xem, kết quả đột nhiên lại xảy ra tình huống này.
Đỗ Yến Oanh nhắn tin đến.
Đỗ Yến Oanh: “Phi Vũ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Đàm Phi Vũ: “Dì, cháu cũng không biết nữa, không biết trợ lý của Mặc Tu Nhân nói gì với anh ta mà sắc mặt Mặc Tu Nhân lại thay đổi như vậy!”
Đỗ Yến Oanh: “Không cần biết ở đó xảy ra chuyện gì, cháu đi theo Cẩm Sương đi, chú ý bảo vệ con bé, dì và bố cháu sẽ đến đó ngay!”
Bên trên, Mặc Tu Nhân cầm di động, anh áy náy nhìn Bạch Cẩm Sương một cái, sau đó nghe máy.
Giọng nói của Tổng Chỉ Nam mang theo ý cười độc ác từ điện thoại truyền ra: "Tu Nhân, thế nào? Kết hôn có vui không?"
Mặc Tu Nhân trầm giọng: "Mẹ tôi ở trong tay cô sao?"
Tống Chí Nam hít sâu một hơi, trả lời: "Đúng vậy, dì ở trong tay em, bây giờ muốn xem anh lựa chọn thế nào!"
Mặc Tu Nhân lập tức xiết chặt điện thoại: "Cô muốn làm gì?"
Tống Chí Nam cười khẽ: "Em cũng không định làm gì cả, chỉ muốn biết ở trong lòng anh, vợ và mẹ ai quan trọng hơn mà thôi.
Nếu anh tiếp tục kết hôn với Bạch Cẩm Sương, bây giờ em sẽ tiễn mẹ anh đi Tây Thiên thỉnh kinh luôn.
Đương nhiên, nếu anh vẫn muốn mẹ anh được sống thì anh không được cử hành hôn lễ với Bạch Cẩm Sương nữa, thế nào? Anh định chọn ai đây?"
Mặc Tu Nhân trầm mặc hai giây, nhắm mắt lại nói: “Tôi có thể kết thúc hôn lễ, Tống Chí Nam, không cần nói lời khiến mình đi đến đường cùng, cái này không có lợi gì cho cô cả!"
Tống Chí Nam cười nhạo một tiếng: "Có lợi hay không cũng không cần anh quản, hơn nữa em khuyên anh đừng nghĩ chuyện ngưng hôn lễ rồi phải người đi tìm em sau đó cứu mẹ anh ra rồi lại tiếp tục hôn lễ nhé.
Em không cho anh cơ hội này đâu, nói thật cho anh biết, đừng nói bây giờ anh không tìm thấy em, cho dù có tìm được em thì cũng không làm được gì, em đã động tay động chân trên người mẹ anh, không có em, bà ấy không thể sống được!"
Mặc Tu Nhân nhíu mày: "Tống Chí Nam, rốt cuộc cô muốn làm gì?"
"Đơn giản, khách sạn Ngũ Nhất cách Cục Dân Chính nửa giờ lái xe, em cho anh một giờ, nếu một giờ sau em vẫn chưa thấy giấy ly hôn của anh và Bạch Cẩm Sương thì anh chờ thấy xác mẹ anh đi!" Ngữ khí của Tống Chí Nam tràn đầy ác ý.
Trong lòng Mặc Tu Nhân đầy giận dữ nhưng cũng không thể kích thích cô ta, sợ thật sự khiến kẻ điên này tổn thương mẹ.
Nếu