**********
Viên Khánh Đông và Tần Vô Đoan ra chiêu tốc độ rất nhanh, Đàm Phi Vũ kịp thời phản ứng lại là Viên Khánh Đông đã động tới chiêu thức lấy mạng người.
Đàm Phi Vũ vội vàng mở cửa ra, đi xuống.
Ngay lúc cậu ta xuống xe, chỉ trong phút chốc ấy mà Viên Khánh Đông đã lách tới sau lưng của Viên Khánh Đông, khóa cổ một cái, một giây sau, một dòng máu tươi đã vẩy ra dưới ánh mặt trời, dao nhỏ trong tay của Viên Khánh Đông lập tức tung tóe máu tươi.
Bạch Cẩm Sương vừa báo cảnh sát xong, vừa quay qua bên này nhìn lại, đã thấy trên cổ Tần Vô Đoan có một vết máu.
Viên Khánh Đông không thể hiện nét mặt gì, giống như một cỗ máy giết người lạnh lẽo vô tình.
Anh ta buông thân thể Tần Vô Đoạn ra, Tần Vô Đoan lập tức ngã cắm xuống mặt đất, anh ấy mở to hai mắt, nhìn về phía bên kia của Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương trừng to mắt nhìn, khó có thể tin được nhìn Tần Vô Đoan đã bị cắt đứt yết hầu, nước mắt lượn quanh trong hốc mắt cô, toàn thân cô đều run rẩy dữ dội.
Ngay sau đó, cô đã nhìn thấy, người đàn ông giết chết Tần Vô Đoan đã nhanh chân đi về phía mình.
Bạch Cẩm Sương nắm chặt hai tay, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông vô tình lạnh như băng kia, một chút ý tứ muốn chạy trốn cũng không có, ánh mắt phẫn nộ tới cực điểm, thậm chí cô cũng quên luôn mình không phải đối thủ của người ta, cô căn bản không thể nào tiếp nhận được sự thật tàn khốc này, sao Tần Vô Đoan lại chết được? Tần Vô Đoan là một người có ý nghĩa rất quan trọng với Bạch Cẩm Sương, sau khi Vu Huyên mất đi và trước lúc gặp được Mặc Tu Nhân thì đó là người thân duy nhất mà cô nhận định.
Bây giờ, anh ấy lại vì cứu mình mà trực tiếp bị giết chết.
Cảm xúc của Bạch Cẩm Sương bị khuấy động tới giận dữ không thôi, đúng lúc này, cô đột nhiên trông thấy, Tần Vô Đoan chỉ còn lại một hơi thở vậy mà bất ngờ rút bên hông ra một cái vật màu đen.
Ngay lúc Viên Khánh Đông vừa bước tới trước mặt cô thì Tần Vô Đoan giơ vật màu đen như mực kia ra, dùng hết khí lực và sinh mạng sau cùng của mình, vững vàng bóp cò hướng về cái ót của Viên Khánh Đông.
Thoáng qua đó, Viên Khánh Đông đột nhiên đứng trước mặt Bạch Cẩm Sương, trên trán của anh ta xuất hiện một cái lỗ máu, thân thể trực tiếp cứng đờ lại.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương, ngay sau đó lập tức ngã cắm xuống đường.
Mà sau khi Tần Vô Đoan bóp cò, cũng nhẹ buông tay ra, đồ vật màu đen kia trực tiếp rơi xuống đất, rốt cuộc anh ấy cũng yên tâm nhắm mắt lại.
Bạch Cẩm Sương trực tiếp khổ sở gào lên: "Anh Vô Đoan!"
Ngay lúc Bạch Cẩm Sương gào lên như vậy, Đàm Phi Vũ cũng đã xuống xe rồi nhanh chóng chạy tới bên này: "Cẩm Sương!"
Cậu ta vừa mới xuống xe, đã nhìn thấy người đàn ông kia giết chết Tần Vô Đoan.
Cả người cậu ta đều cứng đờ lại, cậu ta đang muốn tiến lên cứu Bạch Cẩm Sương thì đã nhìn thấy, Tần Vô Đoan không hề do dự giơ súng bóp cò hướng về phía ót của người đàn ông kia.
Tất cả đều diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức căn bản cậu ta không kịp phản ứng lại.
Bạch Cẩm Sương lại như điên chạy tới chỗ Tần Vô Đoan, cô trực tiếp quỳ gối xuống bên người Tần Vô Đoan, tay run rẩy muốn che vết máu đang chảy ra trong cổ của của anh ta.
Đáng tiếc, Tần Vô Đoan đã không thể động đậy được nữa, máu cứ chảy xuôi dù làm thế nào cũng không ngăn lại được.
Máu càng chảy càng nhiều, dính đầy hai tay Bạch Cẩm Sương, còn có áo cưới màu trắng trên người của cô, những giọt nước mắt to như hạt đậu lập tức rơi xuống, rơi vào người trên người Tần Vô Đoan.
Đầu tháng mười hai, nhiệt độ không khí vốn dĩ đã lạnh hơn bình thường, một người không còn hô hấp nữa, nên thân thể nhanh chóng cứng ngắc lại.
Bạch Cẩm Sương dùng sức che lấy cổ của Tần Vô Đoan, cô cảm giác được thân thể của Tần Vô Đoan, đã có hơi xíu lạnh đi.
Tần Vô Đoan chết rồi, rốt cuộc anh ấy không thể sống được nữa, ý nghĩ này xuất hiện vô cùng rõ ràng