**********
Mặc Tu Nhân thấy nhịp thở của cậu bé hình như đã đỡ hơn một chút, nhanh chóng bế cậu bé đi đến bên cạnh xe của mình, mở cửa xe ra, đưa Tần Minh Huyền vào trong.
Đầu óc của Đàm Phi Vũ nháy mắt như dừng lại, giọng nói vô cùng khẩn trương: “Anh muốn làm gì?”
Mặc Tu Nhân nhìn cậu ta một cái: “Nơi này chỉ có xe của tôi, tôi trực tiếp đưa cậu bé đi bệnh viện, anh ngồi xe đạp điện, đợi lát nữa còn phải bế cậu bé đi sang xe của anh, lãng phí thời gian!”
Biểu cảm của Đàm Phi Vũ uất ức, nhưng mà, cậu ta cũng không dám tùy hứng vào lúc này tại đây, nhỡ đâu Tần Minh Huyền xảy ra chuyện gì, vậy so với việc muốn lấy mạng Bạch Cẩm Sương không khác nhau là mấy.
Cậu ta trực tiếp mở cửa xe: “Đưa đứa bé cho tôi, tôi bể nó, anh lái xe!”
Mặc Tu Nhân chần chờ một giây, sau đó đặt Tần Minh Huyền vào trong ngực của Đàm Phi Vũ
Đàm Phi Vũ ngồi ở ghế sau, ôm Trần Minh Huyền, không ngừng xịt thuốc cho cậu bé.
Mặc Tu Nhân nhìn cậu bé rồi đóng cửa lại, nhanh chóng lên xe khởi động xe.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy đứa bé kia, anh cảm thấy không ổn lắm, đặc biệt là khi nhìn thấy bệnh của đứa bé kia nặng như vậy, anh cảm giác trái tim của mình đau đớn.
Cảm giác như vậy, quả thực là tới quá mức đột ngột không thể nào hiểu nổi.
Nhưng mà, Mặc Tu Nhân không thể nào kiềm chế được sự quan tâm đối với đứa bé kia, anh lái xe ra khỏi Bách Hoa Lâm, chạy xe thẳng một mạch đến bệnh viện gần nhất.
Trên đường, anh vượt qua vài cái đèn đỏ, chờ đến khi cậu bé được đưa vào phòng cấp cứu, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi đứng chờ ở phòng cấp cứu cửa anh nhẹ nhàng thở ra, đầu óc anh dường như mới có thể tỉnh táo lại.
Anh không biết bản thân mình hôm nay vì sao khi nhìn thấy đứa bé kia, sẽ thất thường như vậy, cái cảm giác khẩn trương lo lắng này, căn bản không chịu sự khống chế của anh.
Anh nhìn chằm chằm phòng cấp cứu, chỉ có thể an ủi chính mình, hẳn là tuổi của đứa bé kia, khiến anh đột nhiên cảm thấy thất thường như vậy.
6 năm nay, anh vô số lần nghĩ tới, nếu Bạch Cẩm Sương lúc trước còn giữ đứa bé kia lại, cùng anh giữ lại đứa con cùng huyết thống của họ, hẳn là cũng lớn bằng đứa bé này.
Mấy năm nay, anh tuy rằng luôn làm bộ không thèm để ý, nhưng mà mỗ năm, anh đều đang tưởng tượng đứa bé kia đã lớn thế nào rồi, hơn nữa sẽ không khỏi đi chú ý đến những đứa bé cùng tuổi.
Có lẽ cũng bởi vì như vậy, anh hôm nay mới có thể lo lắng cho đứa bé như vậy!
Đến cả Bạch Cẩm Sương, anh vẫn còn nhớ cô, cũng còn yêu cô, nhưng mà, anh từ đầu đến cuối đều nghĩ không thông, vì sao năm đó, sau khi đại ca liều mình cứu cô xong, cô lại phải rời khỏi mình.
Mặc Tu Nhân thậm chí đã nghĩ tới khả năng này, Bạch Cẩm Sương là bởi vì biết, đại ca còn thích cô.
Đại ca liều mình cứu cô, cô là bởi vì sự áy náy đối với đại ca, cho nên mới rời khỏi anh.
Đáng tiếc, dù có phải do nguyên nhân này hay không, cũng không ai có thể cho anh đáp án được.
Đàm Phi Vũ dựa vào vách tường trên hành lang phòng cấp cứu bên kia, cậu ta nhìn Mặc Tu Nhân còn chưa muốn rời đi, đôi mắt trầm trầm.
Người đàn ông này cả 6 năm nay, hình như không thay đổi chút nào, chỉ là khí chất hình như lạnh lùng hơn.
Trời cao hình như đang đối xử cực kỳ tốt anh, thời gian 6 năm, năm tháng cũng không để lại trên người anh lưu lại dấu vết gì.
Chỉ là nhìn thái độ của Mặc Tu Nhân có lẽ anh không hề nhận ra Đàm Phi Vũ.
Đàm Phi Vũ nhìn Mặc Tu Nhân, ánh mắt lại nhìn về phía phòng cấp cứu, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Cậu ta muốn liên hệ với Bạch Cẩm Sương, lại sợ Bạch Cẩm Sương qua đây, sẽ đánh nhau với Mặc Tu Nhân, nếu Tần Minh Huyền thật sự xảy ra vấn đề gì, cậu ta không kịp thời gọi Bạch Cẩm Sương tới, Bạch Cẩm Sương khẳng định sẽ rất tức giận.
Đàm Phi Vũ lo nghĩ mãi, nhíu mày nhìn về phía Mặc Tu Nhân: “Anh này, anh còn chưa đi sao?”
Đàm Phi Vũ quyết định, vẫn là đuổi người đàn ông này đi rồi nói!
Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Đàm Phi Vũ, biểu tình lạnh nhạt: “Tôi chờ cậu nhóc đó không có việc gì nữa thì sẽ đi!”
Đàm Phi Vũ nhìn Mặc Tu Nhân, ánh mắt không khỏi mang theo địch ý, chẳng lẽ anh ta nhận ra Tần Minh Huyền?
Bằng không, Mặc Tu Nhân