Nộp thuế chỉ số IQ thấp Bạch Cẩm Sương lắc lắc đầu, tỉnh táo phân tích: “Không cần, tổng giám đốc Mặc, lần này cho dù Trịnh Hoài Thanh di dời được sự chú ý của công chúng thì danh tiếng của Trang sức Đá quý Hải Thiên vẫn đã bị hủy hoại, thanh danh anh ta cũng nhơ nhuốc.
Nếu muốn khiến Trang sức Đá quý Hải Thiên vực dậy được, trừ phi Trang sức Đá quý Hải Thiên phải đổi CEO”
“Nhưng theo như tính cách của anh ta, anh ta không thể cam tâm nhường tâm huyết nhiều năm của mình cho người ta, thế nên ngày sau, Trang sức Đá quý Hải Thiên đã định sẵn là sẽ tâm thường không thể vươn lên, không thể trở thành kẻ nổi bật trong ngành, không nhìn thấy hi vọng.
Đối với anh ta, đây đã là trừng phạt tốt nhất”
Bạch Cẩm Sương không nhanh không chậm phân tích.
Cặp mắt Mặc Tu Nhân lấp lóe: “Cô đúng là nhìn thông thấu”
Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc Mặc đã khen”
Mặc Tu Nhân cảm thấy bầu không khí dường như trở nên lạnh nhạt khiến người ta bứt rứt mất tự nhiên, bèn tăng hãng một tiếng: “Nếu không còn chuyện gì nữa, thì cô về bộ phận thiết kế trước đi.”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Vậy tôi đi trước”
Khi cô đi tới cửa, Mặc Tu Nhân đột ngột cất tiếng: “Phải rồi, chiều tan làm tự cô về đi, tôi còn chút việc.”
Bạch Cẩm Sương nhớ tới hồi sáng mình ngồi xe Mặc Tu Nhân tới công ty, gật đầu: “Được.”
Bạch Cẩm Sương ra khỏi phòng tiếp khách, bấy giờ mới cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Nghĩ tới những lời Mặc Tu Nhân nói ban nấy, cô nhếch môi tự giêu, hai hôm nay, quả thật cô có hơi vượt quá ranh giới.
Hôm đó Lâm Kim Thư mới nói là Mặc Tu Nhân giúp cô như vậy có thể đã có ý với cô thì ngay hôm nay cô đã bị chỉ mặt cảnh cáo.
Không trách trước kia vẫn hay nghe người