**********
Chương 627: Ngạc nhiên
Lâm Kim Thư không ngờ Bạch Cẩm Sương lại nhắc tới chuyện này: "Việc này cậu không phải lo, tớ biết tính khí Đa Nhiên như thế nào, đợi tở trở về sẽ dạy bảo con bé thật tốt."
Bạch Cẩm Sương vội vàng lắc đầu: "Ý tớ không phải như vậy.
Thực ra Đa Nhiên rất đáng yêu, con gái mà, hoạt bát một chút cũng tốt.
Hơn nữa, mạnh mẽ độc đoán như vậy cũng còn hơn là bị người khác bắt nạt!"
Nghe vậy, Lâm Kim Thư mỉm cười: "Cậu nói đúng, cho nên tuy rằng bố con bé dạy nó như vậy, thỉnh thoảng tớ cũng nhắm mắt làm ngơ cho qua!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu, do dự nói: "Thực ra thì...!tớ muốn nói với cậu là mặc dù trong điện thoại khi nghe nói rằng con của người khác mới bị thương, nhưng tớ lại rất lo lắng cho Tần Minh Huyền.
Hy vọng cậu không để ý!"
Lâm Kim Thư hơi sững sờ, điều này không giống với tính cách của Bạch Cẩm Sương.
Nếu con của người khác bị thương, theo Bạch Cẩm Sương mà cô ấy biết trước đây chắc chắn sẽ dạy dỗ con của mình đầu tiên, sau này không được làm tổn thương các bạn khác mới đúng!
Lâm Kim Thư có chút mất tự nhiên nói: "Không sao, con mình mình xót, tớ có thể hiểu được!"
Bạch Cẩm Sương không ngờ Lâm Kim Thư lại dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, cô mím môi nói: "Thật ra tớ còn chưa nói xong, nếu Minh Huyền là một đứa trẻ bình thường, tớ cũng sẽ giáo dục thằng bé, nhưng nó.
Sức khỏe của nó không tốt, vì vậy, khi sự việc xảy ra, thằng bé là điều tớ lo lắng trước tiên.
Những đứa trẻ khác gặp phải chuyện như vậy hoặc là bị thương, thì sẽ không vấn đề gì.
Nhưng đối với Minh Huyền mà nói có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, tớ lại không muốn ngăn cấm thằng bé giao lưu với các bạn đồng trang lứa nên đành phải cho nó đi học, vì vậy...!
Lâm Kim Thư thấy Bạch Cẩm Sương có chút khó nói, giải thích cũng không được tự nhiên, ánh mắt liền lóe lên, vẻ mặt lo lắng nói: "Cậu không cần nói nữa, tớ tin cậu, chỉ là Minh Huyền nó.
"
Vừa nói, cô ấy vừa liếc nhìn cậu bé ngoan ngoãn đáng yêu bên cạnh Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương có chút buồn bã: "Thằng bé bị bệnh hen suyễn từ khi mới sinh ra, rất nghiêm trọng, không được xúc động quá mức, nếu không sẽ không thở được, cũng không được đến những nơi bụi bặm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đường hô hấp và làm cho bệnh hen suyễn phát tác.
Nó về nước cùng tớ mấy ngày đã phải vào bệnh viện một lần nên tớ lúc nào cũng khắt khe, lo lắng đề phòng hơn các phụ huynh khác một chút!"
Lâm Kim Thư nghe vậy, đau lòng nhìn Tần Minh Huyền: "Sao lại như vậy."
Bạch Cẩm Sương mỉm cười: "Cũng không có gì đâu, chỉ là lo lắng hơn bình thường một chút.
Tớ sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé.
Năm đó mang bầu lúc phát hiện ra tình trạng sức khỏe của nó đã được năm tháng.
Tớ không muốn từ bỏ thằng bé, cho nên...!
Lâm Kim Thư hai mắt lóe lên, gật gật đầu, trong lòng thật ra đã hiểu.
Cho dù là mất trí nhớ, Bạch Cẩm Sương vẫn muốn sinh đứa trẻ này, dựa theo tình hình hiện tại, Bạch Cẩm Sương gần như đã dành hết tình cảm cho đứa trẻ này, những gì cô nói lúc trước, Lâm Kim Thư có thể hiểu được.
Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Sau này tớ sẽ để Đa Nhiên chăm sóc Minh Huyền ở trường.
Con bé là chúa ghê gớm, nhất định có thể bảo vệ Minh Huyền!"
Bạch Cẩm Sương thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy cảm ơn cậu nhiều nhé!"
Vừa nói cô vừa liếc nhìn thời gian: "Thời gian không còn sớm nữa, tớ phải trở về, buổi chiều còn có việc!"
Lâm Kim Thư gật đầu: "Được, cậu về trước đi, khi nào có thời gian chúng ta sẽ liên lạc lại!" Hai người trao đổi phương thức liên lạc rồi chuẩn bị rời đi.
Trước khi ra về, không biết Bạch Cẩm Sương nghĩ tới điều gì, nhìn Lâm Kim Thư: "Những gì tớ đã nói với cậu, tạm thời đừng nói cho ai biết, được không?"
Khi nhìn thấy Mặc Tu Nhân và Lâm Kim Thư, cô có dự cảm rằng mình đã quên rất nhiều chuyện trước đây.
Tuy nhiên, đối với những người không biết sự tình, cô không muốn cho họ biết mọi chuyện.
Nhưng với Lâm Kim Thư, cô có một sự tin tưởng khó nói thành lời.
Ánh mắt Lâm Kim Thư lóe lên: "Cậu đang nói đến mất trí nhớ có chọn lọc?"
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Đúng vậy!"
Lâm Kim Thư nhìn cô: "Được, tớ sẽ giữ bí mật giúp cậu, cho đỡ bị người này người kia mang ra bàn tán.
Có điều, tớ có thể nói cho người khác biết chuyện cậu trở về thành phố Trà Giang rồi không?"
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Cái này thì có thể!"
Lâm Kim Thư mím môi nói: "Thật ra, tớ còn có một chuyện muốn hỏi cậu!" "Cậu hỏi đi!" Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy.
Lâm