**********
Chương 637: Từ từ thực hiện kế hoạch
Đàm Phi Vũ gật gật đầu: “Ừ cũng đúng, dì Đỗ và mẹ anh quan hệ cũng tốt, hơn nữa Tần Vô Đoạn bởi vì Cẩm Sương...!Dù sao, dì Đỗ là cảm thấy rất có lỗi với nhà họ Tần.
Hơn nữa, bà ấy cũng biết, nếu Cẩm Sương không mất trí nhớ, cô ấy cũng sẽ rất thích cái tên này.
Tần Minh Huyền là con cháu của nhà họ Tần, cái này chắc chắn bà ấy cũng thừa nhân! Chỉ cần không kích thích đến Cẩm Sương, cho dù là muốn cho Tần Minh Huyền nhận tổ quy tông, dì Đỗ cũng sẽ không nói một lời!”
Mặc Tu Nhân nghe được lời này, nhìn Đàm Phi Vũ: “Nếu cậu nói tôi xuất hiện sẽ làm Cẩm Sương kích thích, vậy tại sao...!Bây giờ lại đưa cô ấy trở về đây?"
Đàm Phi Vũ biết, bây giờ có lừa Mặc Tu Nhân cũng không có ý nghĩa gì, anh đã tìm được Cẩm Sương, với tính cách của anh, nhất định sẽ không buông tay.
Đàm Phi Vũ tiếp tục nói: “Bởi vì bây giờ có Tần Minh Huyền! Lúc trước Tần Vô Đoan xảy ra chuyện, Cẩm Sương đau khổ tới cực điểm, nên mới có thể lựa chọn quên đi Tần Vô Đoan và tất cả những người liên quan tới anh ấy.
Nhưng bây giờ đã có con trai, tình cảm của cô ấy nhất định đã thay đổi, hơn nữa, thời gian là liều thuốc tốt nhất.
Qua lâu như vậy, nếu nhớ tới chuyện đó cũng không quá đau khổ nữa, đưa cô ấy về thành phố Trà Giang là ý của bố tôi và dì Đỗ, chẳng qua, tuy nói mục đích là vì đưa cô ấy về tìm về ký ức, nhưng tất cả đều là từ từ thực hiện kế hoạch.
Tôi hy vọng anh đừng dùng thái độ ngang ngược trước mặt cô ấy, nói ra sự thật với cô ấy!”
Nghe Đàm Phi Vũ nói những câu đều mang theo sự quan tâm cẩn thận tỉ mỉ với Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân mở miệng hỏi: “Nhưng mà...!cậu là ai, bố cậu lại là ai? Quan hệ của hai người với Cẩm Sương...!là như thế nào?”
Đàm Phi Vũ nhìn Mặc Tu Nhân: “Tôi là Đàm Phi Vũ, bố tôi là Đàm Phi Tuấn, là bạn tốt của dì Đỗ, chúng tôi và Cẩm Sương...!đều là người nhà, không biết còn cần giải thích gì hay không?”
Nhà họ Đàm.
Đúng rồi, năm đó Bạch Cẩm Sương và nhà họ Đàm cùng nhau biến mất.
“Cậu thích Cẩm Sương sao?” Mặc Tu Nhân nhìn Đàm Phi Vũ, thái độ vô cùng chắc chắn.
Đàm Phi Vũ cười, không hề có ý phủ nhận: “Đúng vậy, tôi là thích cô ấy, Cẩm Sương ưu tú như vậy, chẳng lẽ tôi lại không thích sao?”
Mặc Tu Nhân nheo mắt: “Tôi mới là bố của Minh Huyền!”
Đàm Phi Vũ tỏ vẻ bình thường: “Thì sao, nếu Cẩm Sương chịu đồng ý ở bên tôi, Minh Huyền cũng sẽ đồng ý tôi, dù sao tôi cũng chăm sóc nó sáu năm! Anh đã cho nó được cái gì chứ?”
Mặc Tu Nhân dùng sức đập cái ly trong tay xuống bàn, nước bắn tung tóe.
Mặc Tu Nhân nói: “Đàm Phi Vũ, tuy tôi không ở bên Cẩm Sương và Minh Huyền 6 năm, nhưng mà.
Tôi cho Tần Minh Huyền sinh mệnh, nếu Cẩm Sương quay lại thành phố Trà Giang, tôi nhất định không cho cậu cơ hội!”
Mặc Tu Nhân nói xong, thong thả ung dung lấy khăn tay ra, từ từ lau tay, ném khăn tay trên bàn, đứng dậy rời đi.
Đàm Phi Vũ tối sầm mặt mũi, không cho cậu ta cơ hội sao, để coi tới cuối cùng là ai không cho ai cơ hội!
Nhìn Mặc Tu Nhân sắp biến mất sau cánh cửa, Đàm Phi Vũ liền hét lên: “Mặc Tu Nhân, không được tới kích động Cẩm Sương! Ở trước mặt cô ấy không được làm trò ngang ngược, không được kể cho cô ấy nghe chuyện cũ!”
Mặc Tu Nhân quay lưng về phía cậu ta: “Không cần cậu nhắc nhở!”
Lúc Đàm Phi Vũ trở về nhà, vừa muốn mở cửa, đột nhiên có người xuất hiện.
Bạch Cẩm Sương lo lắng nhìn cậu ta: “Em không sao chứ, Phi Vũ!”
Đàm Phi Vũ vốn dĩ có chút mỏi mệt, nhưng nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, cậu ta vội cười: “Đương nhiên là em không sao, em thì có thể bị gì chứ!”
Tuy rằng cậu ta nói như vậy, nhưng Bạch Cẩm Sương vẫn lo lắng không thôi.
Đàm Phi Vũ có chút bất lực: “Em thật sự không có việc gì, em có thể bảo đảm với chị, em không đánh nhau