**********
Tề Bạch Mai ừ một tiếng: “Đúng vậy, đi làm chút chuyện, em lên lầu tắm rửa trước!”
Tề Bạch Mai nói xong, rời đi.
Vân Thành Nam đột nhiên từ trên số pha đứng lên: “Tề Bạch Mai, chúng ta nói chuyện chút!”
Tề Bạch Mai hơi hơi nhíu mày: “Em hôm nay rất mệt!”
Vân Thành Nam nhìn cô ấy: “Sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của em đâu, em coi như là vì anh giải đáp sự nghi hoặc đi!”
Tề Bạch Mai quay đầu nhìn anh ta, một lúc lâu sau, gật gật đầu: “Được, muốn nói chuyện gì, anh nói đi!”
Cô ấy nói, đi qua ngồi bên cạnh Vân Thành Nam trên sô pha.
Vân Thành Nam liền đứng ở trước sô pha, cũng không ngồi xuống, mà nhìn cô ấy nói: “Anh mấy hôm trước có gọi điện, tại sao em không nghe máy?”
“Lúc đó đang bận!”
“Bận đến mức không có thời gian liên lạc với anh?” Giọng nói của Vân Thành Nam, rõ ràng là có chút tức giận.
Tề Bạch Mai nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Vân Thành Nam, em thật sự rất mệt, anh có thể đừng..." Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Vân Thành Nam cũng thấy được sự mệt mỏi trên mặt cô ấy, đáy mắt của anh ta hiện lên một tia đau lòng, nhưng mà, trong lòng vẫn là rất khổ sở: “Vậy em có thể nói cho anh biết, chiều nay, em rốt cuộc đã làm gì không? Anh gọi điện thoại đến tổng bộ của tập đoàn Mervin, biết được chiều nay ba giờ em đã về thành phố Trà Giang, anh đã lùi lại một cuộc phẫu thuật, vẫn luôn ở đây chờ em!”
Đôi môi của Tề Bạch Mai giật giật, rất lâu sau con người cô ấy mới lóe lên, mở miệng nói: “Xin lỗi, em không biết!”
“Anh gọi điện thoại cho em, em cũng không nghe!” Vân Thành Nam bình tĩnh nói lên sự thật.
Ngón tay Tề Bạch Mai hơi hơi giật giật: “Chiều nay, điện thoại của em tắt máy!”
“Cho nên, em rốt cuộc có chuyện gì là không thể nói cho anh?” Vân Thành Nam nhìn cô ấy hỏi.
Tề Bạch Mai cũng không có ý muốn lừa anh ta: “Cẩm Sương đã trở lại, trước khi em lên máy bay, đã cùng Lâm Kim Thư hẹn đi đến Ôn Nguyệt Các gặp nhau.
Em xuống máy bay, đi thẳng đến Ôn Nguyệt Các, quên mở máy, sau lại quá kích động và lo lắng, liền đem chuyện này vứt ra sau.
Hiện tại em đã giải thích đủ rõ ràng rồi chứ, em có thể đi tắm rửa rồi ngủ chưa?”
Vân Thành Nam nghe thấy Tề Bạch Mai nói, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Cẩm Sương...!đã trở lại?”
Tề Bạch Mai rũ con ngươi, gật gật đầu: “Ừ”
Vân Thành Nam tuy rằng cũng quan tâm đến Bạch Cẩm Sương, nghe thấy tin tức của cô, có chút giật mình, nhưng mà, anh ta hôm nay chỉ muốn nói chuyện với Tề Bạch Mai.
Anh ta nói: “Chờ anh có thời gian, chúng ta hẹn Cẩm Sương cùng nhau đi ăn cơm, anh muốn nói chuyện của hai chúng ta!”
Nghe được những lời này, Tề Bạch Mai ngước mắt nhìn anh ta: “Hai chúng ta có cái gì để nói!”
Vân Thành Nam nhíu chặt mày: “Tề Bạch Mai, em đang trả thù anh sao? Cứ cho là trả thù anh, ngần ấy năm cũng đủ rồi! Anh vẫn luôn ở nhẫn nại, anh không tin em nhìn không ra!”
Tề Bạch Mai đơn giản trực tiếp đứng lên: “Vậy anh có thể không nhẫn nhịn nữa, em chưa từng bảo anh nhẫn nhịn!”
Vân Thành Nam gắt gao, nắm chặt tay, đáy mắt hiện lên một sự khổ sở: “Anh đã cố gắng, Bạch Mai, anh không biết em còn muốn như thế nào.
Mấy năm nay, em vẫn luôn bận rộn với công việc, trong một năm số thời gian em dành cho anh, có được một tuần không? Anh còn phải giả bộ trước mặt người khác mối quan hệ của chúng ta đang rất tốt!”
Tề Bạch Mai lạnh mặt: “Như thế nào? Rốt cuộc nhịn không được nữa, thật ra, anh có thể không giả vờ nữa, em chưa từng có ép anh!”
Tề Bạch Mai nói xong những lời này, quay đầu đi lên lầu.
Vân Thành Nam nhắm mắt lại, anh ta