**********
Chương 652: Xát muối vào vết thương
Tề Bạch Mai cảm giác, chỉ mấy câu này, quan hệ giữa cô và Bạch Cẩm Sương hình như một sợi dây vô hình trung kéo lại gần nhau không ít.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm: "Cẩm Sương, chúng ta nói chuyện khác đi, cậu...coi như là giúp tớ phân tán tư tưởng di!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Được, vậy...cậu nói với tớ trước, tình hình của cậu với Vân Thành Nam kia đi, tớ có thế giúp cậu bày mưu tính kế!"
Tề Bạch Mai không ngờ, Bạch Cẩm Sương lại hỏi câu này, cơ thể của cô chút cứng lại.
Bạch Cẩm Sương cười cười: "Có phải cảm thấy là, tớ hình như đang xát muối vào vết thương của cậu? Thực ra không phải vậy, có một số việc, khi cậu nói ra một lần, lâu dần, thì có thể thấy bình thường mà đối đãi, hơn nữa cậu nói ra, tớ nói không chừng cũng có thể giúp cậu đưa ra chủ ý!"
Tề Bạch Mai im lặng hai giây sau đó gật đầu, chậm rãi mở miệng nói đến câu chuyện của cô ấy và Vân Thành Nam.
Bạch Cẩm Sương sau khi nghe xong, tâm tình rất là phức tạp: "Vì lẽ đó, cậu vốn là thích nhất là sáng tác, sau đó là bởi vì Vân Thành Nam, mới quyết định từ bỏ sao?" Tề Bạch Mai gật gật đầu, trán chống ở trên bả vai Bạch Cẩm Sương, không nói lời nào.
Bạch Cẩm Sương thở dài: "Bạch Mai, cậu có từng nghĩ rằng cậu không riêng là vì chuyện Vân Thành Nam năm đó đính hôn cho nên mới canh cánh trong lòng, còn có một điểm, cậu có thể vẫn chưa nghĩ cẩn thận lại, năm đó cậu vì Vân Thành Nam mà từ bỏ viết văn, thế nhưng lúc đó anh ta lại không hề biết lại sau khi cậu đi chỗ khác khảo sát thị trường trở về, vì sự ép buộc của mẹ, đính hôn với người khác cho nên sự canh cánh trong lòng cậu thực ra là, cậu vì anh ta mà từ bỏ thứ mình thích nhất, còn anh ta lại đỉnh hôn với người khác.
"Cho dù là sau đó anh ta có hủy hôn với người kia, nhưng cục tức này ở trong lòng cậu, vẫn chưa hề phát ra ngoài dẫn đến cậu những năm nay càng ngày càng buồn rầu, kinh doanh làm càng lớn, càng là đang nhắc nhở những gì cậu bỏ ra năm đó, có lúc, bỏ ra lại không hề nhận được bảo đáp lại tương xứng, coi như là sự bỏ ra là cam tâm tình nguyện, cuối cùng sẽ trở thành sự oán giận." "Đương nhiên, cậu sở dĩ không quên được chuyện kia, cũng là vì cậu quá thích Vân Thanh Nam, nếu không cậu sớm chia tay với anh ta rồi, hoàn toàn không quan tâm những thứ này.
Bạch Mai, tình cảm của con người đều rất phức tạp, không có sự yêu thích thuần túy là yêu thích, chán ghét là chán ghét, có lẽ bên trong có rất nhiều nguyên nhân phức tạp, cậu có lúc không thể quả tích cực, liên tiếp để ý những chuyện vụn vặt, cậu từ bỏ chuyện kia, sau này sẽ sống thoải mái hơn rất nhiều!"
Tề Bạch Mai mím môi: "Thật sự sẽ như vậy sao? Nhưng là, vừa nghĩ tới chuyện chia tay với anh ấy, tớ thật sự rất buồn!"
Bạch Cẩm Sương võ về cánh tay của cô ấy: "Tớ nghe người ta nói, loại cảm xúc buồn này, cũng có thể trở nên nhạt nhẽo, chuyện của cậu và Vân Thành Nam, cậu trước tiên cần phải học cách buông bỏ, mới có cơ hội cầm lấy Tề Bạch Mai cả người cứng đờ: "Ý của cậu, tớ với anh ấy vẫn còn có cơ hội sao?"
Bạch Cẩm Sương con mắt lóe lên: "Điều này phải xem ở cậu rồi!"
Trong bóng tối, Tề Bạch Mai nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương, ánh mắt có chút phức tạp, đêm tối che giấu đi biểu cảm của cô ấy, thực ra, cô ấy rất muốn biết, Bạch Cẩm Sương đối với tình cảm nhìn được rõ ràng như thế, vậy cô ấy nếu là gặp phải chuyện này, thì sẽ làm thế nào.
Cô ấy càng muốn nói bóng gió để hỏi Bạch Cẩm Sương, cô ấy nếu là sau này biết được một số chuyện xảy ra trước đây, vậy thì chuyện của cô ấy với cả Mặc Tu Nhân, còn có thể quay về bên nhau hay không.
Chỉ có điều, cuối cùng cô ấy vẫn là không nói ra, nếu như Lâm Kim Thư ở đây, sợ cũng sẽ không để cho mình hỏi, ngộ nhỡ bị Bạch Cẩm Sương nghe ra cái gì, thì sẽ không tốt rồi.
Mặc Tu Nhân chờ ở Tây Minh Vũ, vẫn chưa đi, Cảnh Hạo Đông đành ở bên cạnh tiếp.
Mãi đến khi Lâm Kim Thư gọi điện đến, Mặc Tu Nhân biết Bạch Cẩm Sương muốn ở lại cùng với cả Tề Bạch Mai, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Khi Cảnh Hạo Đông trở về, vừa lúc gặp Lâm Kim Thư.
Bên ngoài vốn là trời đã tối, ánh đèn tối tăm, nhìn không ra cái gì, Lâm Kim Thư cũng không để ý, liền ngửi thấy mùi rượu trên người Cảnh Hạo Đông
Cô nhíu mày, thế nhưng nghĩ đến anh ấy uống rượu cùng Mặc Tu Nhân, tự mình kéo Bạch Cẩm Sương