Luôn đứng thứ hai Sở Tuấn Thịnh nhìn cô, như cười như không: “Không biết uống rượu thì có thể học mà, hôm nay là tiết học đầu tiên, để anh đây dạy em”
Hản tiếp tục cất giọng nói đầy ẩn ý: “Em yên tâm, rượu này là rượu ban nãy em thấy mới mở, không có vấn đề gì.
Chỉ cần uống hết tám ly rượu này, em có thể đi.
Còn không thì không thể bước ra khỏi cánh cửa này”
Nói dứt lời, Sở Tuấn Thịnh lập tức nới lỏng cánh tay Bạch Cẩm Sương.
Không ai kéo cô nữa, những Bạch Cẩm Sương lại cảm thấy chân đeo ngàn cân, có thế nào cũng không thể chạy thoát.
Cô rất chắc chắn là nếu mình không uống rượu thì mình không thể nào lao ra khỏi phòng trước bao nhiêu ánh mắt như vậy.
Cô hít sâu một hơi, nhìn Sở Tuấn Thịnh chăm chú: “Anh Sở, anh chắc chản là uống xong thì có thể đi?”
Sở Tuấn Thịnh nhếch nhếch môi: “Anh đây chưa bao giờ nói láo!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương thoáng thay đổi: “Được, tôi tin anh.”
Nghe nói như vậy, cặp mắt Sở Tuấn Thịnh lấp lóe, trong lòng thoáng qua một loại cảm giác khác thường.
Bạch Cẩm Sương đanh mặt lại, quyết đoán đi tới trước bàn, bưng một ly rượu lên, ngửa đầu dốc cạn.
Đám nam nữ trong phòng lập tức nháo nhào xôn xao.
“Wow WOW WOW...”
Còn có người kêu lên: “Anh Sở, người ta biết uống rượu, mãy lời vừa rồi chỉ là lừa anh thôi.”
Sở Tuấn Thịnh lại chỉ nhìn Bạch Cẩm Sương đang uõng rượu một cách chăm chú mà không nói một lời.
Bạch Cẩm Sương uống hết một ly, lại tiếp tục uống đến ly thứ hai.
Cô mới uống xong ly thứ hai, vừa nhấc ly thứ ba lên thì cửa phòng đột