Mặc Tu Nhân nghe được những lời này, vẻ mặt mơ hồ nhìn Bạch Cẩm Sương, giọng nói vô tội: “Nhưng mà cậu Đàm nói như vậy!”
Mặc Tu Nhân vừa nói, vừa nhìn Đàm Phi Vũ đầy ẩn ý.
Đàm Phi Vũ bị sốc trước hành vi vô liêm sỉ của Mặc Tụ Nhân, cậu thực sự không ngờ rằng Mặc Tu Nhân lại chơi trò vô liêm sỉ đến vậy.
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân bình tĩnh, còn Đàm Phi Vũ thì tức giận trừng mắt nhìn mọi người.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Phi Vũ...em nên kiềm chế cảm xúc của mình, đừng luôn nhằm vào Tổng giám đốc Mặc, Tổng giám đốc Mặc là hàng xóm của chúng ta, sau này mọi người nên hòa thuận với nhau!”
Muốn cậu ta hòa thuận với anh sao!
Đàm Phi Vũ ngậm một ngụm máu tức trong cổ họng, cậu ta thật muốn giết Mặc Tu Nhân.
Nhưng khi nhìn thấy Bạch Cẩm Sương phản đối, cậu ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Cậu ta đặt đũa xuống, tức giận đứng lên: “Em ăn no rồi!”
Vừa dứt lời, cậu ta liền xoay người đi ra ngoài.
Bạch Cẩm Sương biết Đàm Phi Vũ không thích Mặc Tu Nhân, cô cũng không trông cậy vào hai người này có thể hoà bình sống chung, nhưng ít nhất đừng làm loạn ở nhà cô.
Nhìn thấy Phi Vũ đi, Bạch Cẩm Sương tư phào nhẹ nhõm.
Annie tươi cười, cũng giống như Đàm Phi Vũ muốn khiêu chiến Mặc Tụ Nhân, nhưng lại không cùng đẳng cấp!
Sở dĩ Bạch Cẩm Sương đứng về phía Mặc Tu Nhân, bởi vì cô coi Mặc Tu Nhân là khách, còn coi Đàm Phi Vũ là người nhà, chuyện này mỗi người muốn nhìn nhận như thế nào thì tùy, người sáng suốt nhìn cái gì cũng thấy rành mạch, kẻ ngu đần thấy cái gì cũng ngu ngốc đáng cười.
Annie nhìn hai người họ với ánh mắt phức tạp, đột nhiên cô có điểm tò mò, năm đó Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân sao có thể hòa hợp với nhau.
Nếu lúc trước Bạch Cẩm Sương đã làm việc ở công ty Trang sức đá quý Hoàng Thụy, chắc đã có quen biết với Mặc Tu Nhân, hơn nữa, thái độ của Mặc Tu Nhân đối với Bạch Cẩm Sương, luôn có gì đó khiến người khác suy nghĩ sâu xa.
Điều quan trọng nhất là sự chán ghét của Đàm Phi Vũ đối với Mặc Tu Nhân, quả thực không cần có mắt cũng nhìn ra được.
Annie thực sự ngày càng tò mò về những gì đã xảy ra với Bạch Cầm Sương và Mặc Tụ Nhân.
Cơm nước xong, Mặc Tu Nhân cũng không ở lại lâu.
Anh cùng Tần Minh Huyền nói vài câu rồi đứng dậy chào tạm biệt.
Anh nói với Bạch Cẩm Sương: “Cô Bạch, tôi thực sự xin lỗi vì đã khiến cô nảy sinh mâu thuẫn với cậu Đàm.
Tôi chỉ muốn đến dùng bữa, tôi thực sự không mong muốn chuyện này xảy ra, tôi thực sự xin lỗi!”
Nhìn thấy Mặc Tu Nhân áy náy như vậy, trong lòng Bạch Cẩm Sương cảm thấy có chút khó chịu: "Tổng giám đốc Mặc đừng nói như vậy, Phi Vũ là em trai tôi, tính tình của cậu ấy khi nào cũng vậy, bên ngoài thì giống người lớn nhưng ở nhà thì vẫn như một đứa trẻ, cậu ấy không thể nào giận tôi được, Tổng giám đốc Mặc không cần để ở trong lòng!”.
Nghe được lời này, Mặc Tu Nhân cũng nở nụ cười, giọng nói vui vẻ nhẹ nhàng: “Thì ra cậu Đàm là em trai của Cô Bạch!”
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: “Cho nên, Tổng giám đốc Mặc thật sự không cần để chuyện này trong lòng, anh đừng giận Phi Vũ không lễ phép, chỉ cần cậu ấy không chủ động công kích anh là được rồi!”
Mặc Tu Nhân càng vui vẻ hơn: “Tất nhiên là không rồi, dù sao...em trai cô cũng còn quá trẻ!”
Cô Bạch gật đầu, đưa Mặc Tu Nhân sang phòng đối diện.
Annie nhìn hai người họ bằng vẻ mặt phức tạph, lần này Đàm Phi Vũ thật sự gặp được đối thủ rồi! Bị xem là em trai rồi, còn có cơ hội thay đổi thân phận sao?
Bạch Cẩm Sương tiễn Mặc Tu Nhân, xoay người nhìn Annie đang nằm trên ghế sô pha: “Ăn đã no, uống đã xong! Cũng xem xong kịch rồi, có phải nên đi rồi không?”
Annie cười gượng, có chút ngượng ngùng: “Bị