**********
Chương 687: Báo thù cho em
Tân Minh Xuân nói: “Cái này chẳng có gì, có lớp dành cho người lớn! Em có thể từ từ học tập, chờ đến trình độ có thể tham gia kì thi, anh sẽ sắp xếp cho em tham gia kì thi xã hội!”
Bản thân Tần Minh Xuân cũng không có bằng cấp, nhưng mà, nhưng mà bên trong anh ta đều thay đổi, đối với mấy thứ này, không sao cả.
Nhưng mà, Tần Manh Manh là thật sự không có văn hóa,
Tân Manh Manh nghe được những lời này, có chút xúc động, nhưng mà, vẫn là nhịn không được sự lo lắng: “Anh trai...Cái này có phải sẽ tốn rất nhiều tiền hay không?”
Cô chỉ biết, thôn Đại Loan của bọn họ, muốn nuôi một đứa học đại học, thật là muốn chết mà.
Tần Minh Xuân bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh mượn cô Bạch mượn 900 triệu, trả tiền nợ của nhà mình xong, tiền để cho em đi học, vẫn còn!”
Tần Manh Manh nghe được những lời này, cắn cắn môi: “Nhưng mà cứ như vậy, chúng ta thiếu rất nhiều tiền đó! Anh trai, bằng không em không đi học nữa, em đi rửa bát kiếm tiền, em nghe nói, ở trong thành thành phố rửa bát, một tháng cũng có thể kiếm khoảng gần 10 triệu đó!”
Tần Minh Xuân hoàn toàn không nghĩ tới, Tân Manh Manh còn có ý nghĩ "rửa bát” này.
Mặt cậu thiếu niên tái nhợt gầy ốm biến thành màu đen: “Manh Manh, loại bỏ ý nghĩ này ngay, anh sẽ không cho em đi rửa bát, em phải chăm chỉ đi học, những chuyện còn lại, giao cho anh là được, chuyện kiếm tiền, không phải chuyện em nên nhọc lòng!”
Tần Minh Xuân có chút cạn lời, lại cũng vừa chua xót vừa vui mừng, tiểu nha đầu này, cái gì cũng không hiểu, cư nhiên còn nghĩ giúp mình kiếm tiền, chia sẻ trách nhiệm, anh cũng không biết nói cái gì mới tốt.
Hai người nói cả nửa ngày, Tần Manh Manh cuối cùng vẫn là đáp ứng với Tần Minh Xuân, dựa theo sự sắp xếp của Tần Minh Xuân, đi học.
Nhà họ Sở.
Sở Tuần Thịnh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nhân vật trong trò chơi, trên mặt mang theo một ý cười.
Hiện tại, buổi tối mỗi ngày với Vân Quyển Vân Thư cùng nhau chơi game, đều thành hạng mục giải trí mỗi tối duy nhất.
Anh ta khẽ cười nói: “Vân Thư, anh đến Trung Lộ giúp em bắt người, chú ý! Em đem đối thủ ở phía đối diện Trung Lộ dẫn ra!”
Tên trên mạng của Vân Yến là Vân Quyển Vân Thư, Sở Tuấn Thịnh liền trực tiếp gọi cô là Vân Thư, cô không biết thân phận của mình, Sở Tuấn Thịnh cũng không có ý muốn vạch trần, ngược lại là sợ cô nghe ra được giọng nói của mình, khi nói chuyện, cố tình đè thấp âm thanh.
Sở Tuần Thịnh là một người thông minh, anh biết trong thực tế, Vân Yến nhìn có vẻ cung kính với mình, thật ra là ước gì có thể tránh xa mình ra, nếu cô ấy biết người cùng cô ấy chơi game chính là mình, thì khả năng lên đến tám phần là không chơi nữa.
Sở Tuấn Thịnh sao có thể cho phép loại chuyện này xảy ra chứ.
Cho nên, anh không những có thể thay đổi giọng nói, hơn nữa thông qua ghi âm, âm điệu nói chuyện có thay đổi một chút, càng không giống là giọng nói của mình ngày thường khi nói chuyện, lâu như vậy, Vân Yến một chút cũng không phát hiện ra.
Âm thanh của Vân Yến từ điện thoại truyền tới: "Anh ngồi ở trong bụi có chút đi, đừng lên quá sớm!”
Giọng nói của Sở Tuấn Thịnh mang theo ý cười: “Hiểu rồi, hai chúng ta đã phối hợp bao nhiêu lần rồi, sự ăn ý này vẫn phải có!”
Vân Yến “Ừ” một tiếng, liền liều mình tiến lên đi câu dẫn đối phương từ Trung Lộ ra chòi.
Kết quả, khi cô còn cách chòi của đối phương còn một khoảng cách, quân địch đột nhiên từ bên trong bụi cỏ nhảy ra tận ba người, chỉ một giây thời gian, trực tiếp đem Vân Yến thoi thóp còn ít máu giết chết.
Nhìn giao diện trò chơi chỉ còn màu đen trắng, Vân Yến nhịn không được mảng câu thô tục: “Thịnh Thế, con mẹ nó, anh...anh đây là cố ý hại em à!”
Mặt của Sở Tuấn Thịnh có chút đỏ lên.
Khi Vân Yến biết anh ấy đi bắt người, sẽ thăm dò trước một chút chung quanh bụi cỏ, bảo đảm đối phương sẽ không có quá nhiều người ở xunh quanh.
Nhưng mà, Vân Yến không biết chính là, Sở Tuấn Thịnh cùng cô chơi game, liền thả lỏng, căn bản không để ý đến những thứ này.
Cho nên, liền dẫn tới việc Vân Yến bị bắt.
Giọng nói của Sở Tuần Thịnh có chút xin lỗi: "Anh vừa rồi...quá bất cẩn!”.
“Em đã chết, anh bất cẩn hay không bất cẩn, có thể thay đổi được kết cục sao?” Sở Tuấn Thịnh nói: “Chờ chút, anh báo