Tốt hơn hết là tránh bị nghi ngờ Bạch Cẩm Sương xoay người lại rồi nhìn anh với vẻ lạnh lùng: “Tống giám đốc Mặc còn chuyện sao?”
Mặc Tu Nhân cau mày lại: “Không phải chuyện gì quan trọng, mà là sau này cô tránh xa Sở Tuấn Thịnh ra một chút, anh ta với tôi không hợp nhau!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái: “Được, tổng giám đốc Mặc, tôi biết rồi!”
Bạch Cẩm Sương vừa nói xong thì đi.
Mặc Tu Nhân đưa tay lên mà xoa xoa mi tâm, anh cảm thấy thái độ tối nay của Bạch Cẩm Sương khiến anh rất không thoải mái.
Bạch Cẩm Sương quay về phòng, cô quăng khuy măng sét lên tủ đầu giường và nhanh chóng đi ngủ.
Mặc Tu Nhân đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó anh đi vào phòng tắm.
Sau khi anh tắm xong, anh đứng ở trước cửa phòng ngủ chính khoảng mấy giây, nhớ đến cuộc đối thoại giữa anh với Bạch Cẩm Sương vừa nãy, anh cảm thấy, bây giờ mà bản thân anh ôm Bạch Cẩm Sương ngủ thì có vẻ không thích hợp cho lắm.
Thế là anh xoay người, bước tới chỗ phòng khách.
Trước khi đi ngủ, anh ngậm một viên kẹo bạc hà, kể từ khi anh ngừng hút thuốc lá, thỉnh thoảng anh có ngậm viên kẹo bạc hà, giờ nó cũng đã trở thành thói quen của anh.
Anh nghĩ đến cảnh đêm trước anh ôm Bạch Cẩm Sương mà say giấc nồng, anh luôn cảm thấy anh chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Đáng tiếc, ngủ được hơn ba tiếng thì anh lại chẳng thấy buồn ngủ nữa.
Mặc Tu Nhân cảm thấy buồn bực trong lòng, khi ấy anh ngồi dậy, nhớ đến Bạch Cẩm Sương đang ở cách vách, anh do dự mấy giây, cuối cùng anh đành phải uống hai viên thuốc ngủ, rồi mới đắp chăn lại mà ngủ tiếp.
Vào buổi sáng ngày