**********
Chương 700: Trong sương mù nhìn thấy hoa
Mặc Tu Nhân lắc đầu, mắt nặng nề, đen kịt u ám, hình như mang theo bí mật và tình sâu nói không hết: “Không buồn cười, tôi chỉ là đang nghĩ...tôi hôm nay thực sự không nên đến tìm cô, dù sao, chúng ta gần đây gặp mặt nhau quá thường xuyên, thể nhưng."
Mặc Tụ Nhân ngừng lại, đúng là lại khiến cho để Bạch Cẩm Sương có chút ngạc nhiên: “Nhưng mà cái gì?"
Mặc Tu Nhân cười nói: “Thế nhưng, khi tôi biết cô là Tư Huyền, hôm nay nhìn thấy tác phẩm của cô, tôi không cầm được cảm xúc trong lòng mình, cấp thiết muốn đi nói chuyện với cô, cô chắc có thể hiểu được tâm trạng này của tôi chứ, dù sao...cô là vẽ ra bản thảo thiết kế, tôi là người hoàn thành gia công bản thảo tác phẩm.
Tôi tự cho rằng tôi đối với năng lực thưởng thức bản vẽ thiết kế cũng tạm được, cho nên nhìn thấy bản vẽ thiết kế của cô, tôi giống như là nhìn thấy...giống như kim sơn phát sáng, không nhịn được muốn đào bới! Cô Bạch, cô có thể cho tôi cơ hội này không?
Bạch Cẩm Sương ngớ ngẩn, cô đúng là không nghĩ tới, Mặc Tu Nhân là vì cái này mà tới.
Cô mím môi, gật đầu: “Vậy cũng được!"
Cuối cùng cô vẫn là lên xe của Mặc Tu Nhân.
Xe hướng về đến nhà của Bạch Cảm Sương, Bạch Cẩm Sương vốn hoài nghi Mặc Tu Nhân tìm mình, lại không đơn thuần chỉ nói về tác phẩm cũ của cô.
Kết quả, dọc đường đi Mặc Tu Nhân đều nói về chuyện tác phẩm của cô.
"Tôi thật sự rất thích tác phẩm mấy năm gần đây của cô, đặc biệt là bản vẽ tên là Nhớ, tôi cảm thấy rất có cảm xúc!"Mặc Tu Nhân vừa lái xe vừa nói lên cảm tưởng của mình.
Nghe nói như thế, con mắt của Bạch Cầm Sương giật giật: “Thật sao? Đó cũng là một bản thiết kế mà tôi thích nhất!"
Mặc Tụ Nhân không ngờ, yêu thích của bọn họ lại giống nhau như vậy, đáy mắt mang theo ý cười: “Xem ra, chúng ta anh hùng cùng chung mưu lược, có điều, tôi có thể nói với tôi linh cảm của cô về bản vẽ thiết kế kia không?"
Bạch Cẩm Sương ngón tay khẽ nhúc nhích: “Thực ra...linh cảm của bản vẽ thiết kế, bắt nguồn từ một giấc mơ!"
Mặc Tu Nhân có chút kinh ngạc: “Giấc mơ?"
Bạch Cầm Sương gật đầu, biểu cảm dường như có chút ngẩn ngơ: “Đúng, chính là một giấc mơ, tôi mấy năm nay, thường mơ thấy cảnh tượng một trận mưa tuyết đầy trời, trong tuyết dường như còn có màu đỏ nổi bật, cũng không biết là cái gì, mỗi lần nằm
mơ, tôi lại nhìn rõ cảnh tượng này, thế nhưng, cuối cùng vẫn là cách một tầng sương mù, có cảm giác trong sương mù nhìn thấy hoa mắt, làm sao cũng không nhìn ra được cho nên...cuối cùng tôi chính là dựa vào giấc mơ mơ hồ này, vẽ ra bản thiết kế này!"
Mặc Tu Nhân nắm chặt bánh lái, tay siết thật chặt, anh cơ bản đã đoán được, Bạch Cẩm Sương mới thấy hình ảnh gì rồi.
Giọng nói của anh có chút khàn khàn: “Vậy...nếu đã là mơ, tại sao tên của bản vẽ lại là "Nhớ”?"
Bạch Cẩm Sương cười cười: “Bởi vì tôi mỗi lần nằm mơ, khi tỉnh lại thấy mình nước mắt đã rơi đầy mặt, trong giấc mơ, tôi vô thức bật khóc.
Sau đó tôi nói với mẹ tôi chuyện này, mẹ tôi nói chắc là tôi nhớ lại một số chuyện trước đây, trong tiềm thức trong suy nghĩ đều nhớ cho nên mới không ngừng mơ thấy cảnh tượng như thế này, vì vậy tôi liền đặt lên là Nhớ!"
Mặc Tu Nhân có chút yên lặng, rất lâu anh mới nói: “Cho nên, chính là hàm ý hoa tuyết trắng cùng giọt nước mưa màu đỏ là.."
Bạch Cẩm Sương cười: “Vệt nước mắt rơi xuống phía dưới tuyết tô điểm chính là đường cong và hàm ý giống như là giọt nước!"
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Website T*amlinh2*47.c*om cập nhật truyện mới nhanh nhất
Mặc Tu Nhân nghe nói như thế, không khỏi nhớ đến bản thiết kế, giữa bông hoa tuyết màu trắng là màu đỏ của thủy tinh, phía dưới có ba đường cong, giọt nước mắt nhỏ xuyên trong xuyết,