**********
Chương 712: Lòng mang áy náy
Đỗ Yến Oanh: “Cẩm Sương, những chuyện này chờ tới khi con nhớ lại những chuyện trước kia thì con sẽ rõ!”
Đỗ Yến Oanh cảm thấy rất áy náy về chuyện năm đó.
Năm ấy, bà ta không để lại chút tin tức nào mà cứ thể mang theo Cẩm Sương rời đi.
Lúc ấy bà ta rất ích kỷ, sợ rằng Mặc Tu Nhân không để Bạch Cẩm Sương rời đi, không muốn để Bạch Cẩm Sương phải chịu bất kỳ nguy hiểm nào, sợ cô sẽ phải chịu đả kích.
Nhưng chờ tới mấy năm, trạng thái của Bạch Cẩm Sương đã trở nên ổn định, toàn bộ tâm ý đều dành cho Tân Minh Huyền, ngay cả Đàm Phi Tuấn cũng nói tình hình hiện giờ của Bạch Cẩm Sương, nếu từ từ nhớ lại chuyện lúc trước cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Dù sao, bây giờ Bạch Cẩm Sương đã là một người mẹ, dù là lúc nào cô đều sẽ bảo vệ tốt bản thân mình vì cô cần chăm sóc Tần Minh Huyền.
Cũng bởi nguyên nhân này nên Đỗ Yến Oanh mới để Bạch Cẩm Sương về nước, hi vọng cô có thể tìm lại được trí nhớ của mình.
Chuyện năm đó, Đỗ Yến Oanh vẫn luôn cảm thấy áy này với nhà họ Tần, với Tần Vô Đoan, Mặc Tố Nhiên và Mặc Tu Nhân.
Mấy năm này, trong lòng bà ta không một ngày nào cảm thấy dễ chịu.
Nhưng dù như vậy, bà ta cũng vẫn ích kỷ, không muốn để người con gái duy nhất của bà ta phải chịu bất kỳ nguy hiểm nào.
Hiện tại thời cơ đã thích hợp, bà ta hi vọng Bạch Cẩm Sương sẽ tìm lại được trí nhớ, như vậy có lẽ sự áy náy và đau khổ trong lòng bà ta có thể vơi bớt phần nào.
Nhưng ngày hôm nay, Bạch Cẩm Sương không dưới một lần nghe tới câu chờ tới khi cô nhớ lại chuyện trước đây thì sẽ hiểu rõ lời người khác nói là có ý gì, trong lòng cô chợt cảm thấy vô cùng buồn bực.
Bạch Cẩm Sương: “Tại sao ai cũng đều nói như vậy? Rốt cuộc con đã quên đi chuyện gì, mọi người không thể nói thẳng cho con biết sao?”
Đỗ Yến Oanh: "Không phải không nói cho con, mọi người nói với con mà con không nhớ ra, vậy cũng chẳng khác nào đang nghe chuyện cũ của người khác.
Hơn nữa, sự thật mọi người nói ra rất có thể sẽ gây đả kích cho con.
Chủ Đàm của con đã nói, với tình huống của con thì để con tự mình nhớ lại dần dần thì sẽ tốt hơn!”
Một mặt, Đỗ Yến Oanh sợ Bạch Cẩm Sương bị kích thích, mặt khác lại sợ không ai có thể công khai nói ra chuyện Tần Vô Đoan vì Bạch Cẩm Sương mà chết.
Đỗ Yến Oanh có chút đau lòng cho Bạch Cẩm Sương, bà ta sợ rằng khi cô thật sự nhớ lại mọi chuyện sẽ không cách nào đối mặt với chúng.
Bạch Cẩm Sương nhíu chặt mày.
Ai ai cũng ra vẻ muốn tốt cho cô nhưng lại giấu cô toàn bộ sự thật.
Loại cảm giác này sau khi về nước cô đã trải qua rất nhiều lần, thật sự quá tệ, không ai có thể hiểu được!
Bạch Cẩm Sương: "Con không muốn nói thêm gì nữa, con muốn yên tĩnh một chút!”
Nói xong, Bạch Cẩm Sương trực tiếp cất điện thoại đi, nhắm mắt lại rồi tựa vào ghế nghỉ ngơi.
Cô chợt nhớ tới những lời Lục Thành Ngôn nói lúc chiều, chỉ cần sử dụng thuốc trợ giúp thôi miên là có thể giúp cô từ từ nhở lại chuyện trước đây.
Lòng cô hơi trầm xuống, có nên đi hay không?
Mặc dù cô sợ cảm giác bị người khác khống chế, nhưng...hiện tại cô cũng vô cùng muốn biết trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngón tay cô lo lắng, xoa đi xoa lại, vẻ mặt có chút hoang mang.
Nhà họ Tần.
Lúc Mặc Tu Nhân về nhà, Tần Hạo và Mặc Tố Nhiên vừa hay đang chuẩn bị ăn cơm.
Mặc Tu Nhân áp xuống cơn giận trong lòng, đi vào phòng ăn, đứng một bên nói: “Mẹ, con muốn nói chuyện với mẹ!”
Mặc Tổ Nhiên còn chưa nói cho Tần Hạo biết chuyện bà ấy đã từng đi gặp Bạch Cẩm Sương trước đó.
Bà ấy về đến phòng, ôm lấy quyển album để những bức ảnh từ nhỏ đến lớn của Tần Vô Đoan, xem đến nỗi hai mắt ướt đẫm hết lần này tới lần khác, xem tới khi người giúp việc gọi bà ấy xuống lầu ăn cơm bà ấy mới xuống.
Lúc này, hai mắt bà ấy vẫn còn đó.
Bà ấy không ngờ mình vừa ngồi xuống, định ăn cơm thì Mặc Tu Nhân đã quay lại.
Bà ấy nhìn Mặc Tu Nhân: “Bạch Cẩm Sương đã kể tội với con rồi?”
Mặc Tu Nhân nhíu chặt hai mày: “Cái gì gọi là cô ấy kể tội với con? Mẹ có thể