**********
Chương 710: Đối tác
Bạch Cẩm Sương nhớ tới Mặc Tổ Nhiên nên thái độ đối với anh chợt trở nên lạnh lùng hơn.
theo bản năng: “Tổng giám đốc Mặc, sao anh lại ở đây?”
Mặc Tu Nhân nhạy cảm nhận ra được sự thay đổi cảm xúc của Bạch Cẩm Sương, anh khẽ nhíu mày: “Sao vậy? Dù gì thì tôi cũng là đối tác với công ty của các cô, thế nào? Tôi không thể tới? Huống chi, lúc trước cô Bạch có nói sẽ mời tôi ăn cơm nhưng lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy mời nhỉ!”
Lúc này, trong lòng Bạch Cẩm Sương cảm thấy rất bực bội, cô lạnh mặt nói: “Lần trước tôi muốn mời tổng giám đốc Mặc nhưng tổng giám đốc Mặc khăng khăng muốn bỏ tiền của mình ra, không trách tôi được!”.
Mặc Tu Nhân hơi nhướng mày: “Cô Bạch, lần trước, lúc ăn cơm cô không nói như vậy!”
Lúc ấy, khi Mặc Tu Nhân chủ động thanh toán, Bạch Cẩm Sương đã nói chờ bản thân có thời gian thì nhất định sẽ mời Mặc Tu Nhân ăn cơm, chúc mừng hai bên bắt tay hợp tác.
Nhưng giờ thì sao, chưa được bao lâu mà Bạch Cẩm Sương đã trở nên kỳ lạ.
Bạch Cẩm Sương không giống người nói một đằng làm một nẻo.
Rõ ràng hôm nay tâm trạng của cô có điểm kỳ lạ, giống như đã bị chuyện gì kích thích vậy.
Trong mắt Mặc Tu Nhân thoáng qua một tia u ám: “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô Bạch, hình như hôm nay cô...rất chán ghét tôi?”
Bạch Cẩm Sương cảm giác không thể giữ bí mật khi đối mặt với Mặc Tu Nhân, vì thế dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Tôi ngược lại muốn hỏi tổng giám đốc Mặc, có phải tôi có ân oán gì hay thiếu nợ gì với nhà các anh phải không? Quả thật tôi đã quên rất nhiều chuyện, nhưng anh với mẹ anh cũng không cần tùy tiện lừa gạt tôi chứ! Mẹ anh đột nhiên tới tìm tôi, nói bóng nói gió thăm dò chuyện riêng của tôi, còn hỏi thăm chuyện liên quan tới Bông Vải.
Chân trước mẹ anh vừa đi thì chân sau anh đã tới, tôi thật sự rất tò mò người nhà các anh rốt c
Cô chỉ cần vừa nhớ tới lúc Mặc Tổ Nhiên giới thiệu, bà ấy chỉ nói mình là bạn của Đỗ Yến Danh mà không hề nhắc tới Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân cũng đã nói bọn họ đã quen biết nhau từ năm đó, cô còn tới nhà Mặc Tổ Nhiên ăn cơm, vô lý, Mặc Tổ Nhiên không hề biết chuyện cô và Mặc Tu Nhân quen biết nhau.
Nhưng Mặc Tổ Nhiên không hề nhắc tới chuyện này.
Cộng thêm thái độ của bà ấy với Tần Minh Huyền, toàn bộ chuyện này khiến Bạch Cẩm Sương có cảm giác bản thân giống như đang lạc giữa màn sương mù, không ai có thể nhìn thấy cô, cô cũng không thể nhìn thấy người khác, thật sự khiến người khác cảm thấy vô cùng uất nghẹn.
Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt Mặc Tu Nhân chớp mắt thay đổi: “Mẹ tôi đã tới tìm cô?”
Trong lòng Bạch Cẩm Sương rất giận, giọng điệu cũng không tốt lắm: “Không thì sao? Tổng giám đốc Mặc, cho dù chúng ta là đối tác thì cũng nên duy trì khoảng cách thích hợp.
Phiền anh sau này ngoại trừ những việc liên quan đến công việc thì đừng tới phòng làm việc tìm tôi.
Hơn nữa, cũng mong anh quản lý chặt người nhà của mình, xin đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi và Bông Vải! Tôi không hề có suy nghĩ muốn có bất kỳ quan hệ gì với người nhà của anh!”
Thái độ của Bạch Cẩm Sương vô cùng lạnh nhạt và kiên quyết.
Khi cô thấy ánh mắt của Mặc Tố Nhiên nhìn Tần Minh Huyền, lại biết thêm quan hệ giữa Mặc Tổ Nhiên và Mặc Tu Nhân, gần như cô đã ngay lập tức có suy nghĩ này theo bản năng.
Không ai có thể hiểu được tâm trạng bài xích và căm thù ấy trong lòng cô.
Thậm chính chính bản thân cô cũng không biết tại sao tâm trạng của mình lại kích động như vậy.
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân rất khó coi, anh không ngờ nỗ lực mấy ngày nay của bản thân đã bị đánh về nguyên trạng ngay khi Mặc Tổ Nhiên vừa xuất hiện.
Vẻ mặt anh trở nên u ám: “Cô Bạch, tôi muốn biết mẹ tôi đã nói những gì với cô? Sao đột nhiên...tâm trạng của cô lại kích động như vậy?”
Bạch Cẩm Sương mím chặt môi, nhìn Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc Mặc, tôi hỏi anh mấy vấn đề, hi vọng anh có thể trả lời tôi thật lòng, mẹ anh thật sự biết tôi sao?”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân trở nên u ám: “Biết!”
“Tôi từng tới nhà anh ăn cơm sao?” Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân chằm chằm, không bỏ lỡ bất kỳ sự thay đổi nào trên gương mặt anh.
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Đã từng!”.
Anh