Khi Bạch Cẩm Sương nói ra điều này, giống như một liều kích thích nói ra hết tất cả những câu chuyện trong bộ nhớ của cô: “Trong những năm này, không thể không nói quá rằng tôi đã trở thành một siêu nhân toàn năng.
Trước đây tôi không biết nấu ăn, nhưng khi mẹ tôi có việc phải đi ra ngoài, tôi chỉ có thể dẫn Bông Vải đi ăn bên ngoài, một hai lần còn được, nhưng bản thân tôi cảm thấy càng ngày càng xót xa, tôi càng có quyết tâm học nấu ăn, sau này không chỉ có Bông Vải mà cả những người trong trường quay cũng thích ăn những món của tôi nấu.
Ngoài ra còn có Minh Huyền Studio, mục đích ban đầu thành lập cũng là để kiếm tiền, vì Bông Vải bị bệnh hen bẩm sinh, mặc dù chú Đàm...tức là chủ hàng xóm có thể chữa bệnh cho con nhưng mấy loại thuốc uống thì đắt lắm.
Để giúp con chữa trị bệnh tật, vì thế nên tôi đã mở ra studio này”
“Có thể anh không biết, vào thời gian đầu, Minh Huyền studio không quá nổi tiếng.
Tôi cần phải tự mình bắt đầu điều hành công việc kinh doanh.
Những người khác tin tôi, nhưng họ có thể không tin những người làm trong studio.
Khi tôi mới bắt đầu công việc về kinh doanh, tôi đã rất lúng túng trước tất cả các đối tác, bối rối và ngại ngùng với tất cả loại người, bọn họ chỉ là đang tìm kiếm những địa điểm khác nhau tốt hơn để nói về chuyện hợp tác.
Họ chơi golf thì tôi cũng phải chơi, họ đua ô tô thì tôi phải chạy theo vài vòng.
Xét cho cùng thì trong kinh doanh chính là như vậy.
Chúng ta phải học cách để trở thành một vị khách đủ tiêu chuẩn.
Đúng rồi, còn có cả mạt chược nữa.
Tôi không biết chơi mạt chược.
Sau này, tôi học cách ghi bài và tôi biết cách cho người khác ăn bài, cũng biết được khi nào thì tôi nên thắng và khi nào thì tôi nên thua.
Lúc mới thành lập Minh Huyền studio tôi thực sự rất sợ, sau này tôi lại học được rất nhiều điều, không cần biết có cái gì hữu ích hay không thì mình cũng cứ học vì studio này có thể giúp tôi kiếm tiền mua thuốc cho Bông vải.
Tôi muốn nuôi Bông vải và giúp con chữa lành bệnh.
Tôi cũng không muốn dựa dẫm vào ai, tôi rất muốn cho con một cuộc sống tốt đẹp nhất!”
Bạch Cẩm Sương vừa nói vừa nghĩ đến chuyện trước đây, khóe miệng không khỏi nhếch lên cảm thán.
Có một số chuyện, lúc xảy ra thì có hơi cay đắng, nhưng sau khi những chuyện đó trôi qua rồi thì nó cũng không hẳn là những kỷ niệm tồi tệ lắm.
Đương nhiên, Đỗ Yến Danh mặc dù cũng giàu có nhưng cả đời này làm sao có thể dựa mãi vào Đỗ Yến Oanh được, Đỗ Yến Oanh cũng sẽ có lúc già đi, khi đó cô phải dựa vào năng lực của bản thân để che mưa chắn gió cho Tần Minh Huyền.
Nghe những lời nói của Bạch Cẩm Sương, trái tim Mặc Tu Nhân đau đớn dữ dội, cứ như bị một con dao cùn cưa qua cửa lại.
Anh nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc thấp giọng nói: “Sau này, mọi chuyện trong tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn!”
Trong lòng anh thầm nói, sau này...tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để cho em bị ai ức hiếp nữa cả!
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân quá mức nghiêm túc, làm cho Bạch Cẩm Sương cảm thấy hơi bối rồi một chút.
Cô đột nhiên đứng lên vội vàng nói: “Tổng giám đốc Mặc, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi phải về xem Bông vải như thế nào đây!”.
Bạch Cẩm Sương nói xong liền nhanh chóng xoay người rời đi, giống như sau lưng đang có một con sói đuổi theo cô vậy.
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ rời đi của Bạch Cẩm Sương, một tia sáng lóe lên dưới ánh mắt của Mặc Tu Nhân, nhưng anh cũng không ngăn cô rời đi.
Cùng thời gian đó tại Bệnh viện trung ương thành phố Tây Hải.
Khi Vân Thành Nam tỉnh dậy, Tề Bạch Mai đã âm thầm đi vào phòng bệnh cùng với bữa tối.
Cô ấy nhìn thấy Vân Thành Nam đã mở mắt, sắc mặt tái nhợt, nhìn trông có chút yếu ớt, nhanh chóng đặt đồ ăn xuống, giọng nói hưng phấn: “Anh tỉnh rồi!”
Vân Thành Nam hơi hơi nhíu mày: “Chúng ta làm sao mà đến bệnh viện vậy?”
Anh ta nhớ buổi sáng thức dậy cùng Tề Bạch Mai đi ra khỏi khu rừng nhiệt đới, sau đó thì hai người gặp một con rắn độc, để bảo vệ Tề Bạch Mai, anh ta đã không nghĩ nhiều về việc bản thân sẽ gặp nguy hiểm, anh