Mặc Tu Nhân cụp mắt, nắm chặt điện thoại di động trong tay, nhớ lại động tĩnh vừa rồi ở đầu dây bên kia, tâm trạng anh không sao tốt lên được.
Quả thật anh không thích Dư Thiên Thanh nhưng anh tuyệt đối cũng không thích chuyện Dư Thiên Hạo gặp chuyện không may.
Đúng lúc này, Bạch Cẩm Sương dẫn theo Tần Minh Huyền bước vào phòng bao.
Thấy Mặc Tu Nhân đang ngây người, Bạch Cẩm Sương không nhịn được mở miệng: “Mặc Tu Nhân, anh làm sao thế?”
Mặc Tu Nhân cau mày, có chút lo lắng: “Bên phía Thành phố Tây Hải xảy ra chút chuyện!”
Nghe anh nói như thế, Bạch Cẩm Sương không khỏi lo lắng: “Là chuyện công xưởng à?”
Bạch Cẩm Sương đã khôi phục lại được một phần trí nhớ, nhớ lại năm đó cô bị người ta bôi nhọ ở trên mạng, Mặc Tu Nhân thì bị kẹt lại ở thành phố Tây Hải vì một cơn bão, lúc ấy chính vì sự cổ của xưởng gia công trang sức đá quý.
Nghe cô nói vậy, Mặc Tu Nhận lắc đầu: “Không phải, là...!Một người bạn, hình như người ấy xảy ra chuyện không may, tôi loáng thoáng nghe được qua điện thoại.
Bên thành phố Tây Hải có bão đổ bộ, hơn nữa còn có mưa lớn, hình như còn có cả sóng thần, nghe có vẻ vô cùng nghiêm trọng!”
Dù sao, bão, mưa lớn, sóng thần, chỉ cần một thiên tai thôi cũng khiến người chịu đủ.
Con người vô cùng nhỏ bé khi ở trước mặt thiên nhiên vĩ đại, ba loại thiên tai nắm tay nhau mà tới, cũng không biết rốt cuộc tình hình hiện tại như thế nào..
Về phần xưởng gia công trang sức đá quý, năm đó, khi Mặc Tu Nhân xây dựng lại nó ở thành phố Tây Hải, anh đã chuyển xưởng gia công trang sức đá quý đó sang thành phố khác sâu trong đất liền rồi.
Dù tiền đầu tư vào công cuộc vận chuyển sẽ tăng lên nhưng cũng an toàn hơn nhiều.
Nghe anh nói như thế, vẻ mặt Bạch Cẩm Sương cũng thay đổi: “Tề Bạch Mai cũng đang ở thành phố Tây Hải!”
Thấy vẻ mặt cô bất ngờ thay đổi như vậy, Mặc Tu Nhân vội vàng mở miệng: “Hiện giờ còn chưa biết tình hình thế nào, em đừng quá lo lắng, anh sẽ gọi điện thoại, tìm người hỏi thăm xem sao!”
Bạch Cẩm Sương vô cùng lo lắng, gật đầu, nhìn Mặc Tu Nhân, khi nhớ tới chuyện Vân Thành Nam cũng đang ở thành phố Tây Hải, cô chỉ cảm thấy trái tim như trùng xuống.
Mặc Tu Nhân cầm điện thoại lên, đang định gọi điện thoại thì lại thấy Tần Hạo gọi tới.
Anh hơi cau mày, nghe máy: “Alo, bố!”.
Tần Hạo mở miệng nói: “Tu Nhân, con về nhà một chuyến trước đã!”
Mặc Tu Nhân không nhịn được, anh cau mày hỏi lại: “Bố có chuyện gì không?”
“Con đừng quan tâm bố có chuyện