Bạch Cẩm Sương chậm rãi lắc đầu: “Không phải toàn bộ, tôi nhớ quá khứ của tôi và Mặc Tu Nhân!”
Lục Thành Ngôn gật đầu, cũng không có ý truy vấn, chỉ bình tĩnh nói: “Điều trị thôi miên của cô đang trong tình trạng tốt, tôi đoán chỉ cần một hai lần nữa hẳn là có thể nhớ ra toàn bộ!”
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn hư không, không biết hình ảnh tuyết cùng máu đan xen cô không cách nào nhớ tới rốt cuộc là cái gì.
Cô luôn có giấc mơ đó trước đây, thế nhưng cô căn bản không nghĩ tới cảnh tượng trong mộng kia cư nhiên là quá khứ của mình.
Còn có cô cùng Mặc Tu Nhân đã từng, nghĩ đến tình yêu ẩn nhẫn cùng áp lực của Bạch Cẩm Sương, cô liền không ngừng đau lòng.
Bên ngoài trị liệu, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương mở mắt ra, Lâm Kim Thư vội vàng thúc giục Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc Mặc, anh mau đi đi!”
Mặc Tụ Nhân nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương trong phòng trị liệu, đột nhiên kiên quyết lắc đầu: “Tôi không đi!”
Sắc mặt Lâm Kim Thự biến đổi mạnh: “Mặc Tu Nhân, lúc trước anh giấu Cẩm Sương, để tôi sắp xếp cô ấy tới trị liệu, không phải chỉ sợ cô ấy bài xích anh không muốn trị liệu sao?”
Bàn tay của Mặc Tu Nhân không nhịn được nắm chặt thành quyền: “Tôi không muốn lừa dối cô ấy nữa, hơn nữa tôi không nghĩ bây giờ cô ấy bài xích tôi nữa!”
Lâm Kim Thư nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì cửa phòng trị liệu đột nhiên mở ra.
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương vốn còn có chút hoảng hốt, kết quả cửa mở ra, khi cô nhìn thấy Mặc Tu nhân bên ngoài phòng trị liệu ánh mắt đột nhiên chua xót.
Cô bất chấp sự hiện diện của Lâm Kim Thư và Lục Thành Ngôn, trực tiếp xông tới ôm chặt lấy Mặc Tu Nhân, thanh âm nghẹn ngào khổ sở: “Mặc Tu Nhân! ”
Cô nhớ tới, cô nhớ tới Mặc Tu Nhân đối với cô tốt biết bao, nhớ tới Mặc Tu Nhân thâm tình ôm cô gọi em yêu, nhớ tới Mặc Tu Nhân đối với cô vô tận yêu thương.
Cô không biết khi Mặc Tu Nhân nhìn thấy mình quên anh, lại còn phải nhịn cái gì cũng không thể nói, trong lòng đến tột cùng là khổ sở cỡ nào.
Mặc Tu Nhân không nghĩ tới Bạch Cẩm Sương cự nhiên sẽ chủ động ôm mình.
Tay anh cơ hồ run rẩy ôm lấy Bạch Cẩm Sương, thấp giọng nói: “Cẩm Sương! ”
Đầu Bạch Cẩm Sương vùi vào ngực anh, nước mắt làm ướt áo sơ mi của Mặc Tu Nhân, trái tim Mặc Tu Nhân lập tức giống như bị ai đó nắm chặt, anh đau lòng nhẹ giọng: “Em yêu.
”
Kết quả là giọng nói của anh vừa nói ra, Bạch Cẩm Sương khóc dữ dội hơn: “Em xin lỗi, em xin lỗi! ”
Mặc Tu Nhân nghe Bạch Cẩm Sương xin lỗi, tâm tình trở nên phức tạp hơn bao giờ hết: “Đừng xin lỗi, Cẩm Sương, em không có lỗi với anh!”
Giọng nói của Bạch Cẩm Sương mang theo tiếng khóc: “Là lỗi của em, em không nên quên anh, không nên làm cho anh khổ sở như vậy! ”
Giọng nói của Bạch Cẩm Sương tự trách mình đến cực điểm.
Mặc Tu Nhân đoán được cô hẳn là không hoàn toàn khôi phục trí nhớ,