Dư Thiên Thanh vốn sợ Mặc Tu Nhân sẽ tức giận nếu biết chuyện cô ta đi tìm Bạch Cẩm Sương nên mới cố tình lòng vòng quanh co tìm Mặc Tổ Nhiên, lấy chuyện tình cảm ra để xin bà ấy, hi vọng bà ấy có thể nói đỡ cho cô ta.
Lúc nói chuyện, cô ta nhớ lại những lời bản thân nghe được ở công ty nên không nhịn được mà kể cho Mặc Tổ Nhiên nghe, còn nói có khi anh Mặc bị người khác lừa.
Sau đó, những lời này lọt vào tai Tần Hạo, cộng thêm việc Tần Hạo muốn gọi Mặc Tu Nhân về ăn cơm nên mọi chuyện mới thành ra như bây giờ.
Đương nhiên, sau khi cô ta tới nhà họ Mặc, nhận được điện thoại gọi tới từ thành phố Tây Hải thì cô ta mới biết chuyện của Dư Thiên Hạo.
Lúc ấy, cô ta sợ tới mức mặt mũi tái mét, vội vàng cầu cứu Mặc Tổ Nhiên, Mặc Tu Nhân đã trở về đúng lúc đó.
Nghe thấy những lời cô ta nói, Mặc Tu Nhân mặt lạnh như băng nhìn cô ta: “Cô dám lôi mấy cái tin vịt kia ra để khua môi múa mép trước mặt bố mẹ tôi?”.
Dư Thiên Thanh sợ tới mức co rúm người lại, không dám mở miệng nói câu nào.
Mặc Tổ Nhiên không nhìn nổi nữa: “Tu Nhân, con đừng như vậy, Thiên Thanh cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi, nó sợ con bị người khác lừa thôi mà!”
Nghe Mặc Tố Nhiên nói như vậy, Mặc Tu Nhân quay sang nhìn bà: “Sao thế? Nghe ý của mẹ thì hình như mẹ rất thiên vị cô ta?”
Mặc Tổ Nhiên cau mày: “Tu Nhân, mẹ không thiên vị con bé, mẹ chỉ cảm thấy con bé cũng xuất phát từ ý tốt!”
Mặc Tu Nhân cười lạnh: “Xuất phát từ ý tốt? Thế sao? Vậy bố mẹ có biết con cải tạo phòng khách sạn là muốn làm gì không?”
Mặc Tu Nhân lạnh mặt nói tiếp: “Có một chuyên gia khoa não mới ở nước ngoài về, vị chuyên gia này có bằng kép về tâm lý học và y học, rất có uy tín trong việc trị liệu chứng mất trí nhớ do tâm thần.
Con đã cố ý mời người tới khách sạn, cải tạo phòng thành phòng vật lý trị liệu vì muốn nhờ ông ấy giúp Cẩm Sương khôi phục trí nhớ, thế nào? Hai người không muốn Cẩm Sương khôi phục trí nhớ, không muốn có cháu trai nữa? Bố mẹ đừng quên, con từng nói, nếu Cẩm Sương không khôi phục trí nhớ thì hai người đừng xuất hiện trước mặt cô ấy, cũng mãi mãi đừng mong có được Bông Vải!”
Nghe anh nói vậy, vẻ mặt Mặc Tổ Nhiên thay đổi liên tục: “Tu Nhân, sao con có thể nói như vậy? Không phải tại mẹ không biết mục đích tại sao con làm như vậy à?”
Nghe bà nói vậy, Mặc Tu Nhân quay sang nhìn Dư Thiên Thanh: “Cô dám nói cô không biết sao?”
Dư Thiên Thanh co rúm người lại, không dám lên tiếng.
Đương nhiên cô ta biết chuyện này, vì lúc nhân viên trong công ty kia tám chuyện, cũng đã nhắc tới chuyện Mặc Tu Nhân ra tay hào phóng vì hồng nhan.
Lúc ấy cô ta đã đoán ra vị hồng nhan này có thể là Bạch Cẩm Sương.
Nhưng khi nói chuyện với Mặc Tố Nhiên, cô ta chỉ nói qua loa rằng Mặc Tu Nhân nghe lời người khác nói linh tinh nên thực hiện thay đổi công ti.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, Mặc Tu