Tề Bạch Mai xấu hổ mặt đỏ như quả táo: “Điều tớ nói vốn dĩ là sự thực, cậu đừng có mà cười nhạo tớ, sắp tới rồi, anh ấy nằm ở tầng một nghìn một trăm linh sau này!”.
Tề Bạch Mai nói xong, dẫn Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đi về phía phòng bệnh.
Kết quả, bọn họ vừa đi tới cửa phòng bệnh liền nghe thấy giọng nói của Vân Thành Nam từ bên trong truyền ra.
“Mẹ, ý của con rất rõ ràng, hoặc là sau này mọi người đừng quản con, cắt đứt quan hệ cũng được, con đã bị mẹ uy hiếp một lần rồi, sẽ không có lần thứ hai nữa!” Giọng của Vân Thành Nam rất lạnh, khiến người khác không cách nào liên hệ được giọng điệu này với vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc thường ngày của anh ta.
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ rằng hai người bọn họ thực sự là miệng quạ đen, Trần Ngọc Mai lại có thể thực sự tìm đến.
Có điều, nếu Vân Thành Nam đã vào bệnh viện nhà mình nằm, điều đó đã biểu lộ rõ ràng quyết tâm của anh ta, anh ta không sợ gia đình phản đối, cũng sẽ không lén lút, anh ta muốn cho Tề Bạch Mai một thân phận quang minh chính đại.
Nhưng Tề Bạch Mai sắc mặt rõ ràng thay đổi, Bạch Cẩm Sương nhìn một cái liền biết cô ấy có ám ảnh với Trần Ngọc Mai.
Bạch Cẩm Sương đang nghĩ, trước tiên có nên đưa Tề Bạch Mai tránh đi chút hay không.
Kết quả liền nghe thấy Trần Ngọc Mai nói: "Thành Nam, sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy, ngoại trừ sáu năm trước, mẹ còn uy hiếp con nữa không? Chỉ có một lần đó thôi!”
Vân Thành Nam cười lạnh lùng: “Một lần đó là đủ rồi, một lần đó! sai lầm, khiến con phải bỏ ra thời gian sáu năm mới có thể bù đắp được! Còn chưa đủ sao?”
Trần Ngọc Mai hung hăng cau mày: “Mẹ không phải là không muốn để cho con cùng Tề Bạch Mai ở bên nhau, mấy năm nay, sự nỗ lực và ưu tú của Tề Bạch Mai, mẹ cũng xem ở trong mắt, nếu như con muốn kết hôn cùng cô ấy, mấy năm này hễ là con đưa ra, mẹ cũng sẽ không từ chối, nhưng cô ấy! cô ấy luôn không coi trọng con, chẳng lẽ con không cảm nhận được sao? Mặc dù mẹ muốn tìm cho con một người môn đăng hộ đối, nhưng cũng không muốn tìm một người vợ làm mưa làm gió đè đầu cưỡi cổ con!”
Giọng Vân Thành Nam lạnh cứng lại: “Đừng nói cô ấy không phải loại người như mẹ đang nói, cho dù cô ấy thực sự làm mưa làm gió, con cũng như ăn mật! Còn nữa, mẹ có biết con ghét nhất cái gì ở mẹ không? Mẹ!”
Trần Ngọc Mai giọng nói rõ ràng có chút run rẩy: “Cái gì?”
Vân Thành Nam lạnh lùng nói: “Mẹ rõ ràng biết năm đó uy hiếp chuyện con đính hôn đã làm tổn hại đến tình cảm trước đây của con với Bạch Mai, nhưng những chuyện này với mẹ mà nói, từ trước đến nay đều không cho là đúng, con cùng Bạch Mai có thể đến với nhau hay không, mẹ từ trước đến nay không quan tâm,