Vũ Quảng Bình nghiến chặt răng nói: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Có phải chỉ cần tôi có thể bù đắp những chuyện trước kia, cậu có thể buông tha cho con trai thứ hai của tôi không?”
Mặc Tu Nhân không khẳng định câu trả lời mà lạnh lùng nói: “Vậy thì tùy vào thành ý của anh ông!”
Mặc Tu Nhân không quan tâm đến số phận của Vũ Quảng Đình.
Một lão già bảy mươi tuổi, thân thể cũng không được khỏe mạnh cho lắm, có chết hay không không quan trọng.
Vũ Quảng Bình hung hăng cau mày: “Tôi có thể chủ động tới đây để gặp cậu, đã thấy là có thành ý rồi, cuối cùng cậu muốn như thế nào thì mới có thể buông tha cho Minh Quang?”
Vũ Minh Lượng chết rồi, Vũ Quảng Đình biết chuyện trước đây của mình ở Nha Trang đã bị bại lộ, chuyện giết Mặc Tu Nhân không phải là chuyện nhỏ, nếu bây giờ không xoa dịu cơn tức giận của Mặc Tu Nhân thì cậu Hai nhà ông ta sẽ phải gặp tai ương.
Con cả năm nay năm mươi tuổi, còn phải ngồi tù hai mươi năm, không biết ông ta có thể chịu đựng được không.
Có lẽ cái chết của con cả cũng là một sự giải thoát, ông ta không còn sức để chống lại Mặc Tu Nhân nữa.
Mặc kệ con cả có phải do Mặc Tu Nhân ra tay hay không thì điều đó không còn quan trọng nữa.
Nhưng Minh Quang mới bốn mươi tuổi, thụ án còn ngắn, ông ta không thể trơ mắt nhìn đứa con thứ hai xảy ra chuyện gì nữa!
Ông cụ Vũ có thể sống đến từng tuổi này.
Nói thật, ông ta vẫn là một người biết thức thời, ông ta biết mặc dù lần trước đã đánh úp bất ngờ nhưng cũng không thể tiêu diệt được Mặc Tu Nhân, mà lần này Mặc Tu Nhân đã có phòng bị căn bản nhà họ Tân không phải là đối thủ của anh.
Vì vậy, ông ta rút lui để đợi đến cơ hội tiếp theo, xoa dịu cơn tức giận của Mặc Tu Nhân, bảo vệ được Minh Quang là tốt rồi!
Mặc Tu Nhân cao giọng nói: “Triệu Văn Vương, vào đi!”
Triệu Văn Vương lập tức mở cửa bước vào, trong tay anh ta cầm ba bản hợp đồng, một bản đưa cho Vũ Quảng Bình, hai bản còn lại được đặt trước mặt của Mặc Tu Nhân một cách kính cẩn.
Vũ Quảng Bình trầm mặc, nhanh chóng cầm lấy hợp đồng.
Ngược lại Mặc Tu Nhân không cử động gì, anh vẫn ngồi đó với vẻ mặt lãnh đạm, tư thế rất thoải mái.
Vũ Quảng Bình lật hết trang này đến trang khác, sắc mặt càng ngày càng khó coi, nhìn thấy trang cuối cùng, đột nhiên ông ta ngẩng đầu lên: “Giám đốc Mặc, cậu làm vậy có phải là hơi quá đáng không!”
Mặc Tu Nhân cười nói: “Quả đáng? Tôi thấy đây là chuyện rất bình thường.
Ông cụ Vũ có đồng ý hay không, ông cứ từ từ suy nghĩ, tôi còn có chuyện, tôi đi làm trước đây!”
Mặc Tu Nhân nói dứt lời, anh đứng dậy và rời đi.
Sắc mặt của Vũ Quảng Bình thay đổi liên tục, khi Mặc Tu Nhân bước tới cửa, ông ta vẫn không nhịn được cao giọng, hét lên gọi Mặc Tu Nhân: “Giám đốc Mặc!”
Mặc Tu Nhân thản nhiên xoay người, nhàn nhạt nhìn ông ta một cái: “Chuyện gì? Ông cụ Vũ còn có chuyện gì hay sao?"
Vũ Quảng Đình nhắm mắt lại hít sâu một hơi, giống như rất hạ quyết tâm nói: “Tôi ký!”
Mặc Tu Nhân nở nụ cười châm biếm: "Ông cụ Vũ đúng là người biết tiến biết lùi!”
Mặc Tu Nhân vừa nói vừa quay người lại ngồi xuống ghế sô pha một lần nữa.
Anh cầm bản hợp đồng lên, lấy cây bút máy trong túi áo ra, ký tên vào bản hợp đồng.
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!
Vũ Quảng Bình cũng tự tay ký tên của mình vào bản hợp đồng, thời điểm đặt bút