Bạch Cẩm Sương mặt đỏ bừng: “Em không biết, anh buông tay em ra trước, băng bó vết thương cho anh xong, em còn phải đi nấu cơm!”
Mặc Tu Nhân nghe được giọng nói xấu hổ của cô, trong lòng cảm thấy có chút xúc động, lâu như vậy rồi, cô vẫn còn ngượng ngùng như ngày nào, như một cô gái nhỏ.
Anh nắm lấy tay của cô, rồi mới buông ra: “Đúng rồi, bệnh suyễn của Bông Vải, anh muốn tìm một đội chuyên gia, giúp nó hội chuẩn thử xem!”
Nghĩ đến bệnh tình của con trai, trong mắt của Bạch Cẩm Sương thoáng hiện lên tia u tối: “Em đã đưa nó đi khám rất nhiều bác sĩ, họ đều nói...Hi vọng không lớn!”
Vết thương đã được băng bó xong, Mặc Tu Nhân xoay người lại, nghiêm túc nhìn Bạch Cẩm Sương: "Hy vọng không lớn, không có nghĩa là không có hy vọng!”
Môi của Bạch Cầm Sương mấp máy, cuối cùng cũng không nói lời phản bác nào.
Bệnh của con trai, luôn là nỗi đau trong lòng của cô, bất luận cô đền bù bao nhiêu, cũng đều không thể bù đắp được sự đau khổ của con trai bởi vì căn bệnh hen suyễn bẩm sinh.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy cô đột nhiên tâm tình đi xuống, trong mắt anh hiện lên vẻ u ám.
Anh bất ngờ vươn tay nâng cằm của Bạch Cẩm Sương lên, Bạch Cẩm Sương giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã hôn lên môi cô.
Bạch Cẩm Sương giãy dụa hai lần, nhưng do Mặc Tu Nhân bị thương, vậy nên cô không dám giãy dụa mạnh, đành để cho Mặc Tu Nhân công thành chiến trì, khó khăn lắm Mặc Tu Nhân mới lỏng ra một chút.
Cô thở không ra hơi, vội vàng đẩy lồng ngực Mặc Tu Nhân ra: “Anh...anh làm cái gì vậy?”
Mặc Tu Nhân trang tráo nói: "Tâm tình của em không tốt, anh giúp em điều chỉnh tâm trạng!”
Bạch Cẩm Sương: “..” Anh có chắc đây không phải là cái cớ mà anh tự tạo ra cho mình không?
Kết quả, sau khi Mặc Tu Nhân nói xong, ánh mắt xa xăm nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào và căng mọng của Bạch Cẩm Sương, lần nữa lại hôn cô, hơn nữa, động tác của anh còn dữ dội hơn hơn lần trước rất nhiều, cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Cẩm Sương vậy.
Bạch Cẩm Sương bị anh kịch liệt ức hiếp, đến mức thân thể không chịu được mà mềm nhũn, cảm giác và mùi vị quen thuộc, khiến cô không cầm được mà xúc động, nhịn không được vươn tay ra vòng lấy cổ của Mặc Tu Nhân, hô hấp của Mặc Tu Nhân đột nhiên trở nên vô cùng nóng.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, hai người hôn nhau nhiệt liệt, khó mà tách rời.
Đột nhiên, chuông cửa vang lên.
Đôi mắt hơi sâu của Mặc Tu Nhân, ngay lập tức chìm xuống.
Bạch Cẩm Sương nhanh chóng đẩy anh ra: “Đừng lộn xộn nữa, có người gõ cửa kìa!”
Mặc Tu Nhân không vì tác động của bên ngoài mà biến động, ngón tay của anh xoa xoa bờ môi đỏ mọng của Bạch Cẩm Sương, ánh mắt sâu đến mức dọa người: "Anh đã đợi mấy năm rồi, để người bên ngoài đợi vài phút thì có làm sao?”
Bạch Cẩm Sương bị lời nói của anh làm cho nghẹn, không biết tiếp nhận như thế nào.
Mặc Tu Nhân nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, anh khẽ thở dài, vươn tay xoa tóc của cô: “Được rồi, trêu em thôi, đi mở cửa đi, còn nữa, đối với bệnh của Bông Vải, anh sẽ cố gắng hết sức giúp nó tìm người chữa trị!”.
Những lời nói của Mặc Tu Nhân tương tự như truyền một luồng hơi ẩm vào trái tim của Bạch Cẩm Sương.
Cô gật đầu, đứng dậy đi mở cửa.
Mặc Tu Nhân không vội không vàng cầm lấy chiếc áo sơ mi đen lên, thong thả ung dung bắt đầu mặc vào.
Ngay khi anh luôn một cánh tay vào ống tay áo, Bạch Cẩm Sương đã mở cửa.
Sau đó, Mặc Tu Nhân nghe thấy giọng nói của Đàm Phi Vũ: "Cẩm Sương, chị làm sao lâu như vậy mới ra mở cửa..."
Đàm Phi Vũ vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang mặc quần áo trên sô pha, từ “cửa” trong miệng bị kẹt lại nơi cổ họng.
Khi Mặc Tu Nhân nhìn thấy cậu ta, ánh mắt cũng chìm xuống.
Anh bình tĩnh mặc lại áo sơ mi, thản nhiên cài một cái cúc áo, khẽ liếc nhìn Đàm Phi Vũ, rồi tiếp tục cải cái cúc áo thứ hai.
Đàm Phi Vũ trưng ra vẻ mặt xanh đen, quay đầu nhìn Bạch Cầm Sương, sắc mặt có chút tức giận.
Tại sao Mặc Tu Nhân lại ở đây, vừa mới phát sinh chuyện gì vậy? Tại sao anh ngay cả áo đều không có mặc?
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Đàm Phi Vũ, Bạch Cẩm