Chó rừng, hổ và báo Bạch Cẩm Sương kiên quyết từ chối: "Tổng giám đốc Mặc, thật sự không cần đâu.
Lâm Thanh Tuấn là tiền bối của Lâm Kim Thư và tôi.
Anh ta không biết Lâm Kim Thư đang ở bệnh viện nào nên tôi đã hứa là sẽ đưa anh ta đi.”
Mặc Tu Nhân bị từ chối hoàn toàn nên bây giờ khuôn mặt có chút khó coi.
Anh làm sao có thể không biết Bạch Cẩm Sương không muốn ngồi xe của mình chứ, nếu cô muốn ngồi xe của anh thì chỉ cần đưa cho Lâm Thanh Tuấn tên bệnh viện và số phòng là được rồi.
Rốt cuộc, cô chỉ là không muốn ngồi trên xe của anh mà thôi.
Khi Mặc Tu Nhân đánh bại Bạch Cẩm Sương trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ đến tình hình hiện tại.
Anh chỉ bảo Bạch Cẩm Sương đừng suy nghĩ nhiều, nhưng anh không muốn cô trốn mình như vậy, Mặc Tu Nhân cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh lạnh lùng liếc nhìn Bạch Cẩm Sương rồi khit mũi nói: “Sao cũng được. Nói xong anh trực tiếp nâng cửa số xe lên và phóng đi.
Bạch Cẩm Sương hít vào hai ngụm khói xe nên cảm thấy vô cùng khó chịu, cô nhịn không được ho khan vài tiếng.
Lâm Thanh Tuấn liếc nhìn Bạch Cẩm Sương rồi nói: "Nếu như em trực tiếp cự tuyệt Mặc Tu Nhân thì chắc chắn anh ấy sẽ tức giận”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu, sau đó ngồi vào ghế lái phụ của Lâm Thanh Tuấn và nói: "Anh suy nghĩ quá lên rồi, nếu là như vậy thì em phải làm sao mới có thể vừa ý anh ấy" Bạch Cẩm Sương không nói nữa, cô cảm thấy Mặc Tu Nhân làm như vậy thì nên xem lại chính mình mới đúng.
Nếu cô lên xe của anh, cô nhất định sẽ lại bị đánh bại một lân nữa, da mặt cô không dày đến nỗi đấy.
Khi Bạch Cẩm Sương và Lâm Thanh Tuấn đến bệnh viện thì Mặc Tu Nhân cũng vừa xuống xe, anh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Lâm Thanh Tuấn nhưng không hề quan tâm mà đi thẳng một mạch về