Bạch Cẩm Sương bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Cô ngơ ngác lắc đầu, xoa xoa đầu, đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy Mặc Tu Nhân đứng ở ngoài cửa, cô lập tức nhớ đến chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê.
Sắc mặt cô thay đổi, nhàn nhạt nói: "Anh không phải là không ăn cơm sao?"
Mặc Tu Nhân thấy trên mặt cô có vết hằn đỏ do ngủ nhiều, anh không nhịn được vươn tay ấn mặt cô, cười khẽ: "Hiện tại anh muốn ăn!"
Bạch Cẩm Sương khẽ khịt mũi một cái, quay đầu bước lại: "Anh tưởng muốn ăn là em sẽ làm cho anh ăn sao!”
Mặc Tu Nhân đi vào, đóng cửa lại: "Không sao, anh làm cho em!"
Bạch Cẩm Sương định đêm nay không ăn gì, nhưng nghe anh nói thế liền nghiêng đầu, nhìn anh rồi nói: “Thật sao?"
Mặc Tu Nhân cởi áo khoác ngoài, ném lên sô pha "Thật, anh không nói dối em!"
Bạch Cẩm Sương nhìn anh mặc áo sơ mi đen, chiếc áo sơ mi nhét trong quần âu, làm lộ đôi chân dài của anh, nhìn người trông như một mét tảm, cô không khỏi nuốt nước bọt: "Vậy thì anh làm đi!"
Mặc Tu Nhân cười vẫy tay: "Lại đây, giúp anh xắn tay áo trước!"
Bạch Cẩm Sương mím môi, tâm trạng cô gần như đã tốt hơn, chậm rãi bước tới, vươn tay giúp Mặc Tu Nhân kéo tay áo sơ mi của anh lên.
Kết quả là ngay khi tay cô chạm vào cổ tay Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân đã nắm lấy tay cô và kéo thẳng vào vòng tay mình.
Chóp mũi của Bạch Cẩm Sưởng trực tiếp đập vào lồng ngực rắn chắc của Mặc Tu Nhân, nước mắt cô lập tức trào ra: "Anh làm gì vậy!" Mặc Tu Nhân cảm thấy cô có chút giãy dụa, nghĩ đến hành động trước đây của Đàm Phi Vũ, nếu như Mặc Vũ không để ý, hậu quả...thật sự không thể tưởng tượng nổi, suy cho cùng, Bạch Cẩm Sương không hề có chút đề phòng nào đối với Đàm Phi Vũ.
Nghĩ đến đây, anh ôm chặt lấy Bạch Cẩm Sương, như muốn hòa cả người cô vào trong cơ thể mình.
Bạch Cẩm Sương cũng cảm nhận giống như anh, nắm đấm nhỏ của cô áp vào ngực anh, không khỏi nghẹn ngào nói: "Anh đang làm gì vậy, không phải anh nói anh muốn nấu cơm sao?"
Mặc Tu Nhân giọng nói trầm thấp: "Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn để anh ôm em!"
Bạch Cẩm Sương nhếch miệng: "Anh làm sao vậy?
Hôm nay kỳ lạ khó hiểu như vậy, em thấy anh lúc nãy tức giận nên mới không dám hỏi!”
Nghe vậy, trái tim Mặc Tu Nhân mềm ra, anh xoa đầu Bạch Cẩm Sương: "Em quan tâm anh nhiều như vậy sao?"
Bạch Cẩm Sương không khỏi vươn tay, đập vào lồng ngực anh: "Vớ vẩn, vẻ mặt của anh doạ người ta chết khiếp kìa!”
Mặc Tu Nhân bất lực thở dài, suy nghĩ một hồi liền quyết định nói thật: "Anh muốn đi đón Bông Vải!”
Bạch Cẩm Sương sửng sốt một chút: "Tại sao lại nghĩ ra cái này? Là...bố mẹ anh muốn gặp Bông Vải sao?”
Mặc Tu Nhân lắc đầu: "Cho đến khi chuyện của “Tân Vô Đoan” giả tạo kia chưa được giải quyết, anh sẽ không đưa Bông Vải trở lại nhà cũ của nhà họ Tần!" “Lý do là gì vậy?” Bạch Cẩm Sương nói, bản thân cô nắm chặt hai tay và áp vào ngực Mặc Tu Nhân một cách kỳ lạ, cứ như thể Mặc Tu Nhân đang cưỡng bức mình vậy.
Cô mím môi, bỏ cánh tay xuống không chút lưu tình, ôm eo Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân khẽ lay động toàn thân, vòng eo đột nhiên có chút ấm áp, dù sao đây là lần đầu tiên Bạch Cẩm Sương chủ động ôm mình trong tình huống bình tĩnh như vậy sau khi khôi phục trí nhớ.
Mặc Tu Nhân cúi đầu, mũi áp vào chóp mũi của Bạch Cẩm Sương, nhỏ giọng nói: "Em có biết vừa rồi em đang làm gì không?"
Cử chỉ thân mật như vậy khiến Bạch Cẩm Sương ngượng ngùng: "Em làm sao chứ?"
Mặc Tu Nhân ánh mắt chớp động, lông mi dài vuốt ve trên mặt Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương cảm thấy tim mình như nhột nhột, nghe anh nói: "Đàm Phi Vũ cùng với bố cậu ta làm ra một thứ thuốc, định tiêm thứ thuốc đó lên người em, nhưng lại bị người của anh vô tình phát hiện.
Anh đi hỏi cậu ta rốt cuộc thứ thuốc đó dùng để làm gì?”
Bạch Cẩm Sương ôm thân thể Mặc Tu Nhân, lập tức sững người: "Anh nói cái gì?"
Mặc Tu Nhân chậm rãi buông cô ra, cố gắng trấn an cô: "Em không hiểu sao?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc và phức tạp: "Không...!Em hiểu, nhưng...tại sao Đàm Phi Vũ lại làm chuyện này?"
Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn cô, trực tiếp nói: "Bởi vì cậu ta muốn em mất trí nhớ...Loại