Đỗ Yến Oanh ngẩn người, bà thật không ngờ Mặc Tu Nhân có thể nói như vậy, bà bùi ngùi và cũng có chút áy nảy: “Cám ơn cậu vì...!vì có thể tha thứ những quyết định có phần ích kỷ của tôi, tôi nhìn thấy tình hình vừa rồi, có thể Bạch Cẩm Sương đã phục hồi trí nhớ rồi, đúng chứ?”
Mặc Tu Nhân gật gật đầu.
Đỗ Yến Oanh cảm thấy khó hiểu: "Bạch Cẩm Sương...Con bé cũng có thể sẽ trách những quyết định năm đó của tôi, dẫu sao, con bé không nỡ để cậu khó xử 6 năm qua, nhưng mà nó cũng không dám cho rằng tôi không đúng, bởi con bé có thể thấy rằng tôi làm vậy là vì muốn tốt cho nó.
Vậy nên...con bé ngốc nghếch này xem chừng trong lòng nó vẫn có những mâu thuẫn, chuyện của cậu xong rồi, có thể qua nói chuyện với con bé! Năm đó quả thực là do tôi không đúng, con bé cũng đã hồi phục trí nhớ của mình, chỉ mong sao hai đứa sau này an yên là được rồi, tôi tôn trọng quyết định của con bé dù đó có là gì...
Trong lòng Mặc Tu Nhân bỗng có chút bùi ngùi xúc động, cho đến lúc này, anh thấy Đỗ Yến Oanh đã thông suốt mọi chuyện hơn mẹ mình.
Nếu như cho rằng mẹ mình là một người vốn trời sinh đơn thuần, đơn giản, thì so với Mặc Tổ Nhiên, Đỗ Yến Oanh có thể coi là một người em gái thông minh hiểu chuyện, nhân từ, đồng cảm.
Anh nhìn Đỗ Yến Oanh, gật gật đầu nói: “Dì không cần bận tâm, Bạch Cẩm Sương sẽ không trách dì đâu.
Con...vẫn còn hai chuyện nữa muốn cùng dì bàn bạc chút!”
Đỗ Yến Oanh ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì vậy?”
Mặc Tu Nhân nói: “Chuyện đầu tiên, lần thăm này, chúng con muốn đưa Bông Vải đi vì sợ thằng bé bị tổn thương, tất nhiên, chúng con không có ý cho rằng dù làm tổn thương thằng bé, nhưng có điều...
Mặc Tu Nhân thuật lại những chuyện của bố con nhà Đàm Phi Vũ, nói hết toàn bộ sự tình cho Đỗ Yến Oanh, Đỗ Yến Oanh trợn tròn hai mắt, không tin nổi vào những gì mình nghe được, trong lòng không khỏi phẫn nộ: “Cậu ta không sợ Bạch Cẩm Sương sẽ xảy ra cơ sự gì sao? Nhưng loại thuốc đó đã được cấp phép chưa? Có ai dùng qua chưa? Mà cậu ta dám để cho Bạch Cẩm Sương dùng như vậy!”
Mặc Tu Nhân bình thản nói: “Bởi vì thế, nên lúc này con có thể chấp nhận được những những ích kỷ của dì dạo đó, bởi dì cũng chỉ vì lo nghĩ cho sự an nguy của Bạch Cẩm Sương, nhưng con không thể chấp nhận nổi sự ích kỷ của Đàm Phi Vũ, cậu ta vì muốn có được Bạch Cẩm Sương, lại có thể không màng đến sức khỏe của cô ấy, muốn gây hại cho cô ấy
Đỗ Yên Oanh thở dốc: “Thế mà tôi vẫn còn tin ông ta được, sao ông ta có thể làm nên những chuyện như vậy chứ, lại còn dám...ông ta sao có thể cùng con trai mình làm càn, ông ta xót thương cho con trai mình chứ không thương xót cho con gái của tôi sao? Bạch Cẩm Sương dù sao cũng quen thân ông ta 6 năm rồi!
Mặc Tu Nhân không có ý kiến gì về việc này, anh chỉ nói: “Con cảm thấy, bố con nhà Đàm Phi Vũ không phải là kiểu ngay thẳng thật thà như trước đó dì và Bạch Cẩm Sương nghĩ đâu.
Ngày trước tưởng sống với nhau an yên, chẳng có gì có thể gây mâu thuẫn.
Nhưng sau khi sự việc này xảy ra, tình hình không thể chắc chắn được gì.
Chúng con lần này cần đưa Bông Vải đi, đồng thời, con cũng muốn hỏi dì một chút, dì có muốn về nước hay không, cùng sống với Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương sau này...Có thể sẽ không sống ở nước ngoài nữa đâu!
Đỗ Yến Oanh thẫn thờ, nhìn lại nơi mình từng sống hơn hai mươi năm qua, ánh mắt có chút luyến tiếc không nỡ rời xa...Dẫu sao bà cũng đã gắn bó với nơi đây hai mươi năm chứ không phải ngày một ngày hai!
Mặc Tu Nhân nói thêm: “Vấn đề này, con để cho dì có thời gian suy nghĩ, chúng con ở đây được khoảng ba ngày, ngày kia chúng con sẽ rời đi, hi vọng trước khi rời khỏi đây, dì có thể trả lời con.
Còn chuyện thứ hai con muốn bàn bạc là chuyện của chủ Tổng Đình Nguyên, chú Tống không lâu trước đây đã gặp lại Bạch Cẩm Sương, chú ấy...Chú ấy mù mờ tin tức mấy năm nay, vẫn không tìm ra Bạch Cẩm Sương, phiêu bạt khắp nơi, nhưng vẫn không từ bỏ.
Con biết dì oán trách chú ấy, nhưng, Bạch Cẩm Sương có chấp nhận ông ta hay không, cô ấy vẫn muốn biết thái độ của dì, Bạch Cẩm Sương rất tôn trọng suy nghĩ của dì, không muốn khiến dì phải khó xử, dì...Có hiểu điều con muốn nói không?”
Đỗ Yến Oanh như nhận ra được điều gì đó, đăm đăm nhìn Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân bắt gặp ánh mắt vô định của Đỗ Yến Oanh, anh biết rằng không phải dì đang nhìn anh.
Một hồi lâu sau, dì mới gật gật đầu thốt lên: “Tôi hiểu rồi!”
Dì bỗng khựng lại, nhắm nghiền hai mắt, cũng không biết bà đang nghĩ gì, Mặc Tu Nhân nhận thấy thế cũng không dám quấy