**********
Chương 827: Chơi đùa tôi có vui không?
Vân Yến đỏ mặt không nói gì.
Sở Tuấn Thịnh cởi áo khoác ngoài và che quanh eo Vẫn Yến, Vân Yến nhanh chóng vươn hai tay ra.
Nghĩ đến áo của mình đang ở trên người Vân Yến, Sở Tuấn Thịnh đột nhiên cảm thấy vui vẻ, anh ta đưa điện thoại di động trong tay cho Vân Yến: “Giúp tôi một chút!”
Không biết Vân Yến suy nghĩ cái gì, còn đang ngẩn người, Sở Tuấn Thịnh liền mở miệng: “Giúp tôi cầm!”
Vân Yến đỏ mặt, trừng mắt nhìn Sở Tuấn Thịnh, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm điện thoại di động cho anh ta.
Sở Tuấn Thịnh kh lưng, ngồi xổm xuống trước mặt Vận Yến, cầm lấy dây giày bị rách, giúp Vân Yến sửa sang lại.
Vân Yến cảm giác được bàn tay chạm vào chân mình, trong lòng có chút cảm giác lạ, cô ấy cố gắng lơ đi chuyện đang xảy ra trước mặt, cầm di động, cổ tình nhắn tin cho Thịnh Thế Phồn Hoa, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình.
Cô thật sự không ngờ, Sở Tuấn Thịnh còn có mặt dịu dàng như vậy, làm cô không những không được tự nhiên mà còn cảm thấy lo lắng.
[Vân Quyền Vân Thư: Thịnh Thế, anh đang ở đâu vậy?]
Vân Yến vừa gửi tin nhắn đi, trong lòng rối bời, chờ Thịnh Thế Phồn Hoa hồi âm.
Kết quả là điện thoại di động của cô ấy không đổ chuồng, ngược lại điện thoại di động của Sở Tuấn Thịnh lại sáng lên, mặc dù màn hình đã bị khóa, nhưng cô ấy vẫn có thể nhìn thấy tin nhắn của bạn bè Zalo hiện lên.
Sau đó, Vân Yến nhìn vào màn hình điện thoại của Sở Tuấn Thịnh, thấy một cái tên Vân Quyền Vân Thư, nhắn cho Sở Tuấn Thịnh một câu, cũng chính là câu vừa rồi cô ấy nhắn cho Thịnh Thế Phồn Hoa.
Lúc Vân Yến nhìn thấy tin nhắn, thật ra cô ấy đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, nhưng cô ấy vẫn giả vờ như không biết gì.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới phản ứng lại, nhìn Sở Tuấn
Thịnh đầy hoài nghi, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng khó tả.
Sở Tuấn Thịnh giúp cô ấy sửa lại dây giày, mỉm cười đứng lên: "Xong rồi, đảm bảo sẽ không bị vấp ngã!”
Vân Yến ngây người nhìn anh ta, mắt cô đỏ lên: “Anh...anh chính là Thịnh Thế Phồn Hoa?"
Sở Tuấn Thịnh còn đang đắm chìm trong vui vẻ khi được giúp Vân Yến, căn bản không nghe rõ cô ấy nói gì, anh ta vô thức hỏi lại: “Hả, cô nói gì vậy?"
Vân Yến cần chặt răng: “Sở Tuấn Thịnh, anh chính là Thịnh Thế Phồn Hoa phải không?”
Sở Tuấn Thịnh vừa mới hỏi xong câu này, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, lúc này sắc mặt có chút luống cuống "Không phải...Vân Yến, cô nghe tôi nói đã
Cảm xúc của Vân Yến vỡ òa: "Tại sao anh lại nói dối tôi!”
Giọng cô ấy quá lớn, một số người ở lối vào của vũ hội đều nhìn sang phía này.
Sở Tuấn Thịnh thật sự luống cuống: “Vân Yến...!không phải...Vân Yến..
Vân Yến cũng không muốn nghe anh ta giải thích, cô ấy đỏ mặt, kìm nước mắt: "Sở Tuấn Thịnh, tổng giám đốc Sở, chơi đùa tôi có vui không?”
Trước đây, cô ấy vẫn đang nghĩ về việc gặp Thịnh Thế Phồn Hoa ngoài đời, cô ấy còn ảo tưởng, chỉ cần người kia có ngoại hình đẹp và tính cách ổn một chút, có khả năng cô ấy sẽ cùng đối phương yêu đương, bởi vì cô không phủ nhận cô ấy thích người đàn ông nói chuyện trên mạng và chơi game với cô ấy mỗi ngày.
Nhưng mà cô ấy không bao giờ ngờ rằng người này...thực sự là Sở Tuấn Thịnh.
Hơn nữa, nếu Sở Tuấn Thịnh không biết cô ấy chính là Vân Quyển Vân Thư thì cũng có thể cho qua, cô ấy có thể cho mình một lý do để tha thứ cho anh ta, nhưng...nhưng cô ấy biết, anh ta biết cô là ai!
Trước cuộc họp giao lưu trao đổi của nhà thiết kế trang sức, anh ta đang ngồi bên cạnh, và gửi cho cô ấy một tin nhắn nói anh ta đã nhìn thấy cô ấy, và anh ta là tình nguyện viên cho việc bố trí địa điểm của cuộc họp này, nhưng anh ta đã rời đi.
Nhưng lúc ấy, anh ta lại đang ngồi bên cạnh cô ấy.
Đáng lẽ cô ấy đã phát hiện ra điều đó từ rất lâu rồi, lúc đó cô ấy gửi một tin nhắn cho Thịnh Thế Phồn Hoa thì điện thoại di động của Sở Tuấn Thịnh đổ chuông, lúc đó là do cô ấy quá ngu xuẩn, cho rằng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Bây giờ xem ra, Sở Tuấn Thịnh là đang chơi đùa với cô ấy.
Một lần, hai lần...không biết anh ta đã lừa dối cô ấy bao nhiêu lần, người như vậy làm sao có thể tin tưởng được!
Sở Tuấn Thịnh đau lòng, anh ta cố gắng giải thích: “Không phải...Vân Yến, cô nghe tôi giải thích, thật sự tôi không cố ý!”
Vân Yến khẽ lắc