Hương thơm nồng nàn Phòng bệnh bên kia, ngay khi cửa vừa đóng lại, Bạch Cẩm Sương không khỏi nhíu mày: "Cảnh Hạo Đông muốn làm gì?" Lâm Kim Thư lắc đầu, không muốn nói về vấn đề này: "Không có chuyện gì, anh ta là loại tính tình tâm phào, cũng không có làm tớ khó xử, cậu mau trở về đi, ngày mai còn phải đi làm!" Bạch Cẩm Sương ánh mắt lóe lên: "Được rồi, cậu nghỉ ngơi thật tốt, có việc gì cứ gọi điện cho tớ nhé!" Lâm Kim Thư gật đầu: "Được rồi, tớ biết rồi, cậu đi mau đi!" Bạch Cẩm Sương đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, liên thấy Mặc Tu Nhân đi ra từ phòng bệnh bên cạnh.
Hai người nhìn nhau, đồng thời quay mặt đi chỗ khác.
Bạch Cẩm Sương nắm chặt tay, cô không làm gì sai, vậy tại sao cô lại hành xử như đang cần rứt lương tâm vậy.
Nghĩ đến đây, cô quay đầu bước thẳng vào thang máy mà không có ai khác.
Mặc Tu Nhân đi theo sau, không nói lời nào.
Hai người cùng lúc vào thang máy, Bạch Cẩm Sương nhìn hai bóng người trên vách thang máy, cảm thấy có chút không thoải mái.
Từ khi Mặc Tu Nhân cảnh cáo bản thân cô không nên có những suy nghĩ không an phận, khi cô ở chung với anh đều có cảm giác ngột ngạt khó chịu.
Cô xích xích sang một bên, Mặc Tu Nhân không khỏi nhíu mày: "Tôi đáng sợ như vậy sao?”
Bạch Cẩm Sương chân hơi cứng lại: "Tổng giám đốc Mặc, anh nghĩ nhiều quái" Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương như vậy trong lòng có cảm giác phiên não khó hiểu: "Thời gian tan ca em không cần phải gọi tôi như thế đâu!" Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Được, anh Mặc!" Vẻ mặt Mặc Tu Nhân sa sầm lại, cũng không chỉnh lại cách xưng hô của cô: "Em không cần phải