Bạch Cẩm Sương nghe cô ấy nói thế, không biết trả lời thế nào.
Thẩm Đinh Nhiên cười cười: “Cô Bạch à, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, cô đừng để trong lòng nhé! Chúng ta đừng nhắc tới những chuyện không vui nữa, đợi lát nữa chơi mạt chược đi! Bốn người chúng vừa vặn đủ người chơi!”
Bạch Cẩm Sương suy nghĩ một hồi, gật đầu đồng ý: "Ok!" Chờ đến khi Sở Hạnh Từ và Mặc Tu Nhân quay lại, Thẩm Định Nhiên đề nghị đi chơi mạt chược.
Mặc Tu Nhân hơi nhíu mày, anh không muốn Sở Hạnh Từ và Bạch Cẩm Sương có quá nhiều tiếp xúc
Bạch Cẩm Sương nhận ra tâm trạng của anh thay đổi, cô quay đầu nhìn anh một cái: “Sao vậy? Anh không thích chơi mạt chược à?”
Mặc Tu Nhân hỏi: “Khoan hỏi anh thích hay không, em muốn đi chơi không?”
Mắt Bạch Cẩm Sương chợt lóe: “Đã lâu rồi chưa chơi thử, chắc em sẽ đi chơi.
Thẩm Đinh Nhiên cười nói: “Tôi còn đặc biệt giữ một căn phòng ngắm biển, chúng ta có thể vừa chơi mạt chượt vừa ngắm biển đấy!”
Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương có vẻ động lòng, bèn gật đầu nói: “Đi thôi!”
Khi bốn người bọn họ xuống lầu, gặp được Hứa Phồn Tinh.
Hứa Phồn Tinh vừa nhìn thấy Mặc Tu Nhân, hai mắt cô ta lập tức sáng lên: “Chị họ, mọi người định làm gì thế?
Thẩm Đinh Nhiên hơi nhíu mày, sắc mặt có chút không vui: “Đi chơi mạt chược
Hứa Phồn Tinh cười đáp: “Vậy cộng thêm em nữa!” Giọng nói của Thẩm Đinh Nhiên có phần lạnh lùng: “Bọn chị vừa đủ bốn người.
Hứa Phồn Tinh mím môi, giả vờ không nhìn ra Thẩm Đinh Nhiên không muốn cho cô ta theo, cười giả lả nói: “Các người chơi mạt chược của các người, em có thể ngắm biển mà.
Em nhớ chị giữ một căn phòng chơi mạt chược có vị trí ngắm biển rất tuyệt vời!”
Hứa Phồn Tinh đã nói đến nước này, Thẩm Đinh Nhiên không tiện nói gì thêm, tuy nhiên giọng nói của cô ấy có chút buồn bực: “Em muốn đi thì đi!”
Hứa Phồn Tinh nhất thời vui vẻ, ôm lấy cánh tay của Thẩm Đinh Nhiên, hài lòng nói: “Cảm ơn chị họ, em biết chị tốt với em nhất mà.”
Khóe miệng Thẩm Đinh Nhiên giật giật, cô ấy không đáp lời.
Hứa Phồn Tinh nhìn lướt qua Mặc Tu Nhân, thấy anh đang thấp giọng nói chuyện với Bạch Cẩm Sương, dường như chẳng hề quan tâm tới mình, sắc mặt cô ta không khỏi lạnh dần.
Cả nhóm người đi vào phòng chơi mạt chược, Bạch Cẩm Sương thấy vị trí này quả thực rất thích hợp để ngắm biển, nhìn mặt biển xanh biếc ngoài kia, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Vì có thêm Hứa Phồn Tinh, bốn người chơi mạt chược bị dư một người là cô ta.
Cô ra rất thức thời, chủ động rút lui: "Mọi người cứ chơi đi, tôi xem được rồi!”
Mấy người Bạch Cẩm Sương ngồi xuống bắt đầu chơi.
Khi bắt đầu rút bài, Hứa Phồn Tinh đột nhiên đi từ chỗ của Thẩm Đinh Nhiên vòng qua sau lưng của Sở Hạnh Từ, giả vờ giả vịt nói: “Ôi chà, em phát hiện đứng ở đây rất thích hợp để ngắm biển đấy!”
Thẩm Đinh Nhiên phớt lờ cô ta, những người khác càng không ai tiếp lời.
Sau khi nói xong, cô ta cảm thấy có chút lúng túng cũng không chủ động mở miệng nữa.
Tuy nhiên, bước chân dưới chân vẫn không an phận, chậm rãi dời từ chỗ Sở
Hạnh Từ sang phía Mặc Tu Nhân.
Thẩm Đinh Nhiên chợt ngẩng đầu lên liền đoán được suy nghĩ của cô ta, liếc mắt cảnh cáo nhìn cô ta sau đó tiếp tục chơi mạt chược.
Hứa Phồn Tinh bị cái nhìn của Thẩm Đinh Nhiên làm toàn thân cứng đờ, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Trong lòng cô ta có suy nghĩ táo bạo rằng chị họ không muốn cô ta và Mặc Tu Nhân ở bên nhau, vì tám mươi phần trăm chị ấy không muốn cô ta tìm được người chồng như ý sau này vượt mặt chị ấy, lòng dạ chị họ thật hẹp hòi
Chỉ có điều, trước mắt mình còn phải dựa vào Thẩm Đinh Nhiên, đương nhiên không thể làm mất lòng chị ấy, cho dù trong lòng cô ta không vui, chỉ đành nín nhịn thôi.
Thẩm Đinh Nhiên ổn định một lúc, ván đầu tiên Bạch Cẩm Sương “ừ” nên mọi người bắt đầu ván thứ hai.
Kết quả, khi mới rút bài ở ván thứ hai, điện thoại của
Bạch Cẩm Sương đột nhiên vang lên.
Bạch Cẩm Sương đứng lên, hơi xấu hổ nói: “Thật xin lỗi! Tôi đi nghe điện thoại!”
Thẩm Đinh Nhiên cười nói: “Không sao đâu, cô đi nhận điện thoại đi, chúng tôi tiếp tục!” Người gọi tới là Vân Yến, Bạch Cẩm Sương rời khỏi phòng bao bắt máy: “Alo, có chuyện gì thế Vân Yến?”
Giọng nói của Vân Yến có chút đáng thương: “Cẩm Sương, tớ bị Sở Tuấn Thịnh nhốt trong toilet quán bar, cậu tới đây giúp tớ được không?”
Chợt nghe thấy như vậy, Bạch