Bạch Cẩm Sương cũng không ra vẻ, nằm trên lưng Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân dùng tay ôm chặt cô, như thể đang cống cuộc đời còn lại của mình, trân trọng và nâng niu.
Sau khi vào trong xe, vừa mở cửa xe, Mặc Tu Nhân đã nhào tới cô như là một con thú hung dữ.
Bạch Cẩm Sương nhịn không được cười đẩy anh: “Cửa xe!” Mặc Tu Nhân hôn cô, giọng nói mơ hồ không rõ: “Đóng liền!”
Vừa nói, cánh tay vừa nhanh chóng vươn ra phía sao, kéo cửa xe lại.
Từng giây từng phút trôi qua, chiếc xe ở trong bóng đêm, mãnh liệt đong đưa, không ai biết...!rốt cuộc ở đó đang xảy ra chuyện gì.
Gần mười hai giờ, bên trong xe hơi, Mặc Tu Nhân thoả mãn ôm Bạch Cẩm Sương, khoác quần áo của mình cho cô, kéo ghế ngồi xuống, hai người nằm ở mặt trên.
Tay Mặc Tu Nhân không ngừng vuốt ve nhẹ nhàng trên mặt Bạch Cẩm Sương, giọng anh vừa thấp vừa dịu dàng “Em yêu...!Ngày mai chúng ta sắp xếp một chút, dành chút thời gian, hai gia đình cùng nhau ăn cơm, chúng ta và Bông Vải cùng chung sống với nhau, được không? Chuyện tái hôn cứ để anh sắp xếp, nếu mẹ em muốn sống cùng chúng ta thì mời mẹ đến ở, được không?”
Bạch Cẩm Sương nhìn anh một cái: “Tối nay lúc em nói chuyện với mẹ anh đã nghe rồi phải không?”
Mặc Tu Nhân không nói dối, gật gật đầu: “Nghe rồi, chỉ có điều...!Anh vốn dĩ đã có ý định này rồi!”
Bạch Cẩm Sương nói: “Không phải trước đây chúng ta đã quyết định là đợi việc của Lục Thành Ngôn kết thúc rồi mới nói sao?”
Tay Mặc Tu Nhân chạm vào mặt Bạch Cẩm Sương, kéo qua để cô nhìn vào mắt mình: “Tin tưởng anh, trong vài ngày sắp tới sẽ có kết quả!”
Bạch Cẩm Sương mím môi: "Vậy thì tốt rồi!”
Vừa dứt lời, cô lại đột nhiên ngồi dậy: "Đúng rồi, em nhớ ra một việc!”
Mặc Tu Nhân cười nhìn cô: “Gì vậy?”
Bạch Cẩm Sương rút túi xách của mình ở phía sau ra, mở đèn xe, lấy ra hai cái di động từ trong túi: “Ừm, cái này là tặng cho anh!”
Mặc Tu Nhân nhìn di động mẫu mới nhất hiện nay, cười cười ngó Bạch Cẩm Sương: “Cái này có gì đặc biệt sao?”
Bạch Cẩm Sương không trả lời câu hỏi của anh, sau đó, lại lấy ra hai cái vòng tay, đưa cho anh một cái, còn mình cũng giữ lại một cái.
Mặc Tu Nhân siết chiếc vòng trong tay, cười với cô: “Bây giờ có thể trả lời câu hỏi của anh chưa?"
Bạch Cẩm Sương nghiêm túc nhìn Mặc Tu Nhân: “Chính xác thì đây mới là quà sinh nhật của anh, lúc nãy từ đài ngắm cảnh xem pháo hoa trở về, em vốn định đưa cho anh, ai mà biết anh...!
Bạch Cẩm Sương không nói tiếp, nhưng mà, cả hai người họ đều hiểu rõ ràng.
Mặc Tu Nhân quá gấp gáp, Bạch Cẩm Sương chỉ đành để việc tặng quà lại phía sau.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: “Hai chiếc điện thoại di động này, mỗi phần mềm đều liên quan đến nhau, nhưng cũng độc lập với nhau, nếu muốn thì có thể kiểm tra điện thoại di động của nhau, nếu anh có bí mật thì cũng có thể mã hóa...!Nhưng mà, mặc dù em không thể nhìn thấy nội dung anh đã khóa, nhưng em có thể nhận ra anh đã cài mật mã vào một thứ gì đó, em hy vọng rằng giữa chúng ta cũng có thể có một bí mật, nhưng vào lúc thích hợp, chúng ta sẽ đồng ý nói bí mật cho đối phương biết, nếu như một bên giải được mật mã, thì nghĩa là bên kia đồng ý cho người đó biết bí mật của mình, anh thấy được không?"
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Anh rất thích!”
Bạch Cẩm Sương tiếp tục nói: “Hai cái di động này có thể xác định vị trí của nhau ngay cả khi không có hệ thống định vị, bởi vì bên trong chúng đã được cài đặt thiết bị theo dõi, chiếc di động còn lại có thể định vị được bất cứ lúc nào.
Lỡ như sau này chúng ta xảy ra chuyện gì, có ai đó tắt mất định vị của điện thoại, chúng ta vẫn có thể dùng nó mà tìm được nhau, cho dù không có di động, chiếc vòng này cũng có thể làm được chuyện đó, cho nên em hy vọng sau khi chúng ta đeo chiếc vòng này rồi sẽ không bao giờ tháo nó xuống nữa, có được không?” Trong mắt Mặc Tu Nhân tràn ngập ý cười: “Được, đều nghe em, anh đeo lên cho em trước!
Dưới ánh đèn mờ ảo bên trong xe, Mặc Tu Nhân tự tay đeo vòng cho Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương cũng giúp anh đeo lên.
Vòng tay mới vừa đeo xong, Mặc Tu Nhân đặt hai chiếc điện thoại di động lên bảng điều khiển phía trước xe, quay sang hôn Bạch Cẩm Sương, vừa hôn vừa hỏi: “Em yêu, vậy lúc đi tắm có thể cởi ra không?”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: “Anh thích thì cởi thôi!”
Mặc Tu Nhân thấp giọng cười: “Lúc chúng ta đi ngủ