Mặc Tổ Nhiên dường như sững người trước câu hỏi của Mặc Tu Nhân, bà buồn bã, giọng nói khẽ nghẹn ngào: “Nhưng mà… cho dù là vậy cũng không thể không ngó ngàng tới anh trai của con được, có thể nó nhất thời ngu ngốc nên làm chuyện sai lầm mà thôi, hơn nữa cho dù tập đoàn Tần Thị xảy ra chuyện gì, không phải vẫn còn tập đoàn Mặc thị hay sao? Mẹ không muốn nhìn thấy anh em các con chỉ vì tài sản mà đấu đá với nhau như vậy!”
Mặc Tu Nhân cạn lời: “Thứ nhất, con và anh ta không phải gây chuyện với nhau vì tài sản, thứ hai, con biết mẹ là thiên kim của nhà họ Mặc, không có tập đoàn Trần Thị mẹ vẫn còn nhà họ Mặc chống lưng, nhưng tập đoàn Tần Thị là tâm huyết của mấy đời nhà họ Tần, không thể nói mất là mất như vậy được, cuối cùng, mẹ đưa điện thoại cho bố đi, con muốn nói chuyện với bố!”
Mặc Tổ Nhiên nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của con trai, bà vừa lo lắng cho Tần Vô Đoan, mặt khác cũng không muốn làm cho Mặc Tu Nhân giận dữ, cuối cùng cũng vội vàng đưa điện thoại cho Tần Hạo.
Mặc Tu Nhân hỏi: “Bố, chuyện Tần Minh Xuân là anh của con, bố vẫn chưa nói cho mẹ nghe sao? Mẹ vẫn còn quấn lấy con kêu con cứu Tân Vô Đoan kia kìa?"
Mặc Tu Nhân thật sự tức giận, anh cảm thấy mẹ anh bây giờ có chút cổ chấp ngang ngược, bổ quá chiều mẹ, nhưng mà, chiều đến mức trở thành không phân biệt đúng sai như vầy thì tiêu rồi! Nếu là Bạch Cẩm Sương, cô tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy!
Tần Hạo thở dài: “Không phải bổ sợ mẹ con nên mới không đưa Tần Minh Xuân tới gặp mẹ con, mà là mẹ con không tin lời của bố, lỡ như không giữ được lý trí mà làm ra chuyện gì bứt dây động rừng thì sao? Lỡ như ảnh hưởng đến này kế hoạch lần này của con thì không tốt!”
Nghe được Tần Hạo nói như vậy, Mặc Tu Nhân cũng coi như hiểu.
Anh nhíu mày: “Bây giờ con đi gặp Tần Vô Đoan một chút, bố có thể nói chyện của anh con cho mẹ nghe, đợi lát nữa con sẽ đưa anh con về gặp bố mẹ!”
Tần Hạo ngẩn người: “Chuyện ở công ty, đã giải quyết xong rồi à?”
Mặc Tu Nhân gật gật đầu: “Vâng, xong hết rồi!” Tần Hạo nhẹ nhàng thở ra: “Con giỏi hơn bố và anh con nhiều!”
Khi đối mặt với những chuyện như vậy, Tần Hạo cảm thấy mình và Tần Minh Xuân vẫn có thể xử lý, nhưng chỉ có thể chèo chống để công ty tồn tại qua cuộc khủng hoảng, không giống như Mặc Tu Nhân, anh vậy mà có thể mua ngược lại cổ phần của tập đoàn Thẩm thị, đại thắng trên sàn giao dịch chứng khoán.
Mắt Mặc Tu Nhân lóe sáng: “Con chỉ làm tốt việc con nên làm mà thôi!”
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, trực tiếp đến gặp Tần Vô Đoan số một, anh cũng không có ý vạch trần anh ta, nếu anh ta đã bị bắt rồi, nửa đời còn lại cứ từ từ mà ngồi tù đi!
Lúc Mặc Tu Nhân nhìn thấy Tần Vô Đoan số một lần nữa, sự nóng nảy trên người anh dường như giảm xuống hẳn.
Anh ta cách Mặc Tu Nhân một lớp kính, cầm lấy điện thoại.
Anh ta nói: “Anh không nghĩ em sẽ đến gặp anh!”
Mặc Tu Nhân nói: “Coi như là lần cuối đi!”
Tần Vô Đoan số một nhìn Mặc Tu Nhân: “Trước giờ em chưa bao giờ coi anh là anh trai của em đúng không?” Mặc Tu Nhân hỏi lại: “Anh có không?” “Tần Vô Đoan số một cười, tự mỉa mai: “Cũng đúng...!Anh không phải, anh chỉ thứ mà người ta nuôi cấy trong phòng thí nghiệm, còn không được tính là người nữa, làm sao có tư cách làm anh của em được, có điều, em tin hay không thì tùy, những ngày tháng cùng sống với gia đình của em, anh thật sự rất vui vẻ”
Mặc Tu Nhân nhìn anh ta: “Bởi vì vui vẻ, cho nên muốn hủy diệt Tập đoàn Tần Thị luôn sao?”
Tần Vô Đoan số một: “..Em cũng biết, anh không cố làm vậy mà!” Mặc Tu Nhân: “Anh cố ý hay không, có quan trọng không?” “Tần Vô Đoan số một trầm mặc, đột nhiên không nói gì nữa.
Một lúc lâu sau, anh ta buồn bã nói: "Anh biết bây giờ em rất ghét anh, nhưng...!anh vẫn còn một chút ký ức của anh trai em, trong kí ức của anh, anh ấy là một người rất tốt và ưu tú, anh ấy cũng rất thương em, cho nên, dù là bản sao nhưng anh vẫn có nhiều tình cảm với em, muốn bảo vệ