Điện thoại di động nhỏ của Tần Minh Huyền rơi trên mặt đất vẫn sáng, trong điện thoại truyền đến âm thanh sốt ruột của Bạch Cẩm Sương: "Bông Vải, Bông Vải! Con làm sao vậy? Con nói chuyện với mẹ đi!"
Bạch Cẩm Sương gọi mà Bông Vải không có phản ứng, cô lại vội vàng gọi Đỗ Yến Oanh: "Mẹ, mẹ! Mẹ có phải đang ở bên cạnh Bông Vải, Bông Vải làm sao vậy, mẹ nói cho con một câu đi!"
Lúc Đỗ Yến Oanh cầm lấy di động của Tần Minh Huyền mới nghe được âm thanh sốt ruột của cô.
Đỗ Yến Oanh suýt chút nữa khóc lên, bà cố nén nỗi nghẹn ngào cùng sự hổ thẹn: "Cẩm Sương, Bông Vải xảy ra chuyện rồi, mẹ mới vừa gọi xe cứu thương...!
Bạch Cẩm Sương vừa nghe lời này liền cuống lên: "Xung quanh có người không? Mẹ, mẹ có thể tìm người hỗ trợ, lái xe đưa Bông Vải đi bệnh viện hay không, con sợ chờ xe cứu thương không kịp...!
Đỗ Yến Oanh nghe nói như thế, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tổng Đình Nguyên một mặt luống cuống lại tự trách, bà gắn giọng nói: "Đưa tôi với cháu tới bệnh viện gần đây!"
Tổng Đình Nguyên nhanh chóng gật đầu liên tục: "Được...!Được! Tôi ôm cháu cho!
Đỗ Yến Oanh trực tiếp ôm Bông Vải đứng lên, tức giận lườm ông ta một cái: "Không cần ông làm bộ tốt bụng!" Tổng Đình Nguyên một câu cũng không dám nói, đuổi theo sát, ông ta không nghĩ tới, hơn hai mươi năm không gặp, gặp mặt lại thì ra là tình cảnh hoảng loạn như vậy.
Nếu như ông vừa nãy không có lôi kéo Đỗ Yến Oanh không thả, có lẽ, cháu sẽ không bị đồ vật ép.
Ngã ra rồi bộc phát bệnh hen suyễn.
Đúng, Tổng Đình Nguyên liếc mắt là nhìn ra được, Tần Minh Huyền có bệnh hen suyễn, bởi vì mẹ của ông mắc bệnh hen suyễn, hơn nữa, vẫn là có tính di truyền, Tống Đình Nguyên không nghĩ tới, bệnh này chưa di truyền đến trên người ông, chưa di truyền đến trên người Bạch Cẩm Sương, con của Bạch Cẩm Sương lại không thể tránh được.
Ông ta nhìn dáng vẻ lo lắng lại phẫn nộ của Đỗ Yến Oanh, biết bà đang lo lắng lắm rồi, ông ta cũng không dám làm Đỗ Yến Oanh càng tức giận, chỉ muốn đưa cháu tới bệnh viện sớm một chút!
Một bên khác, Bạch Cẩm Sương không kịp về phòng khách, xoay người định đi.
Annie gọi cô một tiếng: "Cẩm Sương!"
Bạch Cẩm Sương sắc mặt tái nhợt: "Cô đi vào nói với bọn họ một tiếng, tôi có chút việc gấp, đi trước!"
Annie mới vừa mới ra ngoài, nghe được Bạch Cẩm Sương nói chuyện, cô theo sát Bạch Cẩm Sương: "Được, tôi sẽ đi nói cho bọn họ biết ngay bây giờ, chỉ có điều Là Bông Vải xảy ra chuyện gì rồi sao? *
Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế liếc mắt nhìn Annie, viền mắt dật dật, gật gật đầu: "Ừm!
Dứt lời, cô tăng nhanh bước chân, đi ra ngoài, Annie cũng không tiếp tục theo sau.
Bạch Cẩm Sương mới vừa lên xe, thì nhận được tin của Đỗ Yến Oanh, biết được bà muốn đem Tân Minh
Huyền đưa đến bệnh viện kia, cô mau mau lái xe đi.
Trên đường, Bạch Cẩm Sương gọi điện thoại cho Mặc Tu Nhân: "Mặc Tu Nhân...!Bông Vải...!Bông Vải lại phát bệnh rồi!"
Bạch Cẩm Sương cảm giác, bản thân từ trước đến giờ là một người kiên cường, đặc biệt là sau khi sinh Bông Vải, cô cảm giác mình dường như không gì không làm được, đã biến thành siêu nhân.
Coi như là trước đây Bông Vải bị ốm, cô có lo lắng, cũng phải thể hiện là cực kỳ bình tĩnh, sẽ không để cho bản thân dễ dàng hoảng loạn, dễ dàng chảy một giọt nước mắt, bởi vì cô biết, nếu như cô hoảng rồi, Đỗ Yến Oanh sẽ không còn người để tin cậy, đến lúc đó, còn có ai có thể bình tĩnh mà mang con đến xem bệnh, còn có ai sau này có thể khỏe mạnh chăm sóc Bông Vải
Vì lẽ đó, trước đây mỗi một lần, cô đều tự nói với mình, không thể khóc, không thể hoảng loạn.
Nhưng vào thời khắc này, khi nói với Mặc Tu Nhân tình hình của Bông Vải, Bạch Cẩm Sương đột nhiên cảm giác được sự oan ức với khổ sở mà trước nay chưa từng có, giọng nó của cô lập tức mang theo tiếng khóc nức nở: "Mặc Tu Nhân...!Làm sao bây giờ?”
Cô muốn hỏi chính là sau này làm sao bây giờ, Bông Vải thân thể yếu như vậy, dễ dàng phát bệnh, sau này lớn rồi, loại bệnh này không cách nào trị tận gốc, con sẽ phải mang theo nó cả đời, lúc nào cũng có thể
Bạch Cẩm Sương thật sự không dám nghĩ tới.
Khi Mặc Tu Nhân nghe được lời Bạch Cẩm Sương, thực sự cũng có chút hoảng loạn, dù sao, Bông Vải là con trai ruột của anh với Bạch Cẩm Sương.
Nhưng mà, Bạch Cẩm Sương đã buồn khổ như vậy rồi, anh càng không thể hoảng loạn, anh muốn cho Bạch Cẩm Sương có chỗ dựa vào.
Anh trầm giọng nói: "Cẩm Sương, đừng sợ, chúng ta bây giờ đi bệnh viện, dì Đỗ không phải còn bên cạnh Bông Vải sao? Chỉ cần đúng lúc xịt thuốc ức chế bệnh hen suyễn, kịp thời đưa đi bệnh viện là Bông Vải sẽ không có chuyện gì đâu!"
Anh dứt lời, tựa hồ nghe được tiếng nức nở